Lương Tán nhìn Vân Lang đứng im lìm, cắn răng nói:” Sư phụ, đệ tử không phải muốn làm từ đầu, mà muốn lợi dụng khi Điền thị sa sút, thuyết phục họ ủng hộ mạch Cốc Lương. Đệ tử hiểu rất rõ, chúng ta không cần bén rễ ở Lương Châu, chỉ cần giữ địa bàn, không cho mạch Công Dương của Đổng Trọng Thư tiến vào là thắng lợi.”
“ Hạ Hầu thị tuy đã đi xuống, lúc này cần ổn định dưỡng sức, sau đó mới nói tới phát triển. Đệ tử cũng sẽ không ở lại Lương Châu, Trường An mới là nơi đệ tử thi triển tài hoa.”
Vân Lang gằn giọng:” Đây là ứng biến của ngươi do ta đá mà ra, hay là sớm có kế hoạch?”
Hoắc Quang nghe sư phụ nói hài hước thì phì cười:” Người mỗi lần đá hắn một cái, trong đầu hắn ngưng luyện một phen, đến khi người đã mệt thì toàn bộ hiểu rõ, hắn là thế, không ép không ra dầu.”
Lương Tán đau đớn xoa vai trừng mắt với Hoắc Quang đang buông lời gièm pha, rối rít kêu lên:” Sư phụ đây là lời phế phủ đệ tử.”
“ Ngươi chẳng phải là tên kiên chinh bất khuất. Lương Tán, học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc chúng ta như thác từ trên đổ xuống, thứ cơ sở không quá nhiều tác dụng với chúng ta, những học vấn kia là người nghiên cứu, chúng ta phải đứng trên mọi học thuyết chỉ điểm giang sơn. Cốc Lương chỉ là học vấn để ngươi dương danh lập vạn, không phải là căn bản của ngươi, ngươi nên nghĩ cho thông, đừng để lẫn lộn đầu đuôi.” Hoắc Quang giọng âm trầm
Lương Tán lấy trong lòng ra một cuốn sách đưa Vân Lang:” Tất cả điều đệ tử muốn làm mọi thứ ở trong này.”
Vân Lang nhìn bìa có hai chữ "câu trần" viết bằng bút lông, vỗ mạnh một cái:” Khoa kỹ Tây Bắc hết thảy hướng về phía trước, ngươi lại muốn hoài niệm cãi cũ? Ngươi định quay về khi nào, thời đại thánh nhân, man hoang hay là thời hồng hoang mông muội?”
Lương Tán vội lắc đầu:” Đệ tử không cổ hủ như thế, chỉ muốn làm rõ mạch lạc của Khoa kỹ Tây Bắc, chúng ta giống như tòa lầu giữa không trung, cúi đầu không thấy chân đâu. Học vấn này như bỗng nhiên xuất hiện, không có manh mối trước đó, quay đầu nhìn chỉ thấy sương mù.”
“ Đệ tử ngu dốt, nhưng hiểu một đạo lý, cây không rễ, nước không nguồn, người không có tổ tông thì không đứng vững. Có rất nhiều người đang nghiên cứu Khoa kỹ Tây Bắc, đệ tử phát hiện ra sơ hở thì những người khác cũng có thể phát hiện ra, thậm chí chờ đợi để lật đổ chúng ta, nói học vấn chúng ta không nguồn cội không đáng tin.”
“ Điểm ấy sư phụ không thể không đề phòng.”
Trong khi Lương Tán thao thao bất tuyệt một đống lời thừa thãi thì Vân Lang lật nhanh xem bộ sử sách Khoa kỹ Tây Bắc do Lương Tán bịa ra.
Lương Tán trong đầu vô số nghi vấn, thấy mình đề xuất yếu điểm mà chẳng khiến ai động lòng, thắc mắc:” Đại sư huynh đã gặp qua vị trưởng giả nào của sư môn ta chưa?”
Hoắc Quang gãi đầu, thấy câu này hơi khó trả lời:” Coi như đã gặp.”
Lương Tán ngẩn ra:” Gặp là gặp vì sao coi như đã gặp?”
Hoắc Quang liếc nhìn sư phụ, thấy sư phụ không có ý ngăn cản, nói luôn:” Vì vị trưởng bối đó đã qua đời, ta chỉ thấy linh vị ở trong cung điện ngầm, một tòa cung điện bao la không những chôn vùi tiên hiền của sư môn ta, còn có một vị Thủy hoàng đế.”
“ Cái gì, Thủy hoàng ...” Lương Tán chớp mắt như bị sét bổ trúng, run một cái:
Hoắc Quang bịt ngay mồm Lương Tán lại, không cho hắn nói ra:” Ngươi bị ngu à, nhỏ giọng chút.”
Lương Tán "ư ư" gật đầu liên hồi, đến khi Hoắc Quang vừa mới buông tay ra là lại không kìm được kích động, hai mắt sáng lên:” Nói thế chúng ta là dư nghiệt tiền triều rồi, sư phụ có phải họ Doanh không? Không không, chẳng lẽ sư phụ họ Triệu? Sư phụ giữ bí mật như thế có phản là muốn phản …”
Không thể không nói Vân Lang dạy bảo có hiệu quả, nếu một người Hán bình thường biết chuyện này đã sợ chết khiếp, chuyện đầu tiên có lẽ co chân chạy. Phản ứng Hoắc Quang và Lương Tán giống nhau, cả hai đều phấn khích, thậm chí tự hào.
“ Triệu cái đâu ngươi.” Hoắc Quang thô bạo bợp cho một phát, lần nữa căn ngang lời Lương Tán, tuy thế phản ứng của tên này làm hắn khá hài lòng, nếu để lộ ra chút nào phản cảm thì Hoắc Quang không ngần ngại giết người bịt miệng, khẳng định lại:” Sư phụ họ Vân.”
“ Ồ.” Lương Tán có chút thất vọng nếu sư phụ họ Doanh thì quá tốt, nhưng chỉ tích tắc lại phấn khích:” Ta, ta có thể đi xem địa cung không?”
“ Về trang hẵng nói.”
“ Cái gì? Nói thế địa cung chính là ở dưới Vân thị trang viên à?” Lương Tán đầu óc linh hoạt đoán ra ngay, té ra bao lâu nay sống trên địa cung, chẳng trách trước kia mỗi thời gian sư phụ lại cùng Đại Vương biết mất mấy ngày, hiển nhiên là vào địa cung rồi.
Hắn cứ như lên cơn thần kinh không biết nghĩ cái gì chạy ù đi, chốc lát sau chạy về, thấy sư phụ vẫn đang say sưa đọc cuốn Câu Trần của mình thì xấu hổ, lí nhí đưa tay ra:” Sư phụ.”
“ Bịa cũng được, toán học nói là từ bắt nguồn từ Phục Hi bát quái cũng thông, còn cách vật bắt nguồn từ Trang Tử thì vớ vẩn, học thuyết Trang Tử tuy có chút đạo lý nhưng mông lung qua loa. Ngươi biết học vấn mà qua loa kết quả là gì không, gây hiểu lầm hoặc nói cũng coi như không nói, chỉ có thể xem là gợi mở.” Vân Lang cầm cuốn sách đánh lên đầu Lương Tán:” Tiền thân của Khoa kỹ Tây Bắc không phải không có, mà là hơi nhạy cảm nói ra dễ bị người ta công kích, chuyện này bệ hạ biết rồi, ngươi không cần mang gánh nặng tư tưởng gì. Ít nhất sư môn chúng ta hiện nay không có ý nghĩ phản Hán phục Tần, sau này cũng không có. An tâm làm việc, không còn đường nào khác hãy nói tới phản kháng.”
Lương Tán thừa cơ lấy lại cuốn Câu Trần trong tay sư phụ, rối rít khom người vài cái, quyết định đem đi đốt ngay thứ này.
Vân Lang nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười, dù Lương Tán làm sai, ít nhất hắn một lòng vì Khoa kỹ Tây Bắc, cái cây y tốn công gieo mầm bao năm, chẳng những bén rễ sâu mà còn đang đâm trồi nảy lộc nữa.
Ngày đó có thể sẽ tới sớm hơn mình nghĩ, Vân Lang dựa vào lưng ghế, mắt nhìn xa xăm, không rõ nghĩ gì.
........ ........
Thân thể tàn tạ của Tạ Ninh lần nữa được người ta khiêng từ trên tường thành xuống, lần này hắn bị thương rất nặng Tô Vũ nằm bên cạnh hắn còn bị thương nặng hơn.
Đây là thành Lam Thị.
Một tòa thành thực sự, là tòa thành cao nhất, hoàn bị nhất mà Tạ Ninh được thấy ở tây bắc, thủ vệ trên tường thành cũng giống quân đội nhất, bọn họ không có cung nỏ, nhưng có trường cung cao bằng cả một người, tên bắn ra cực mạnh. Tạ Ninh nghĩ lại lúc mũi tên bay xượt qua người mà tim co thắt.
Tên bắn xuyên thiết thuẫn của hắn, đẩy hắn ngã khỏi tường thành, nếu không phải là phía dưới đầy thi thể thì hắn đã chết rồi.
Tô Vũ thảm hơn hắn, tay cong queo một cách quỷ dị, máu chảy ồng ộc, nếu không cầm máu, Tô Vũ không sống được.
Người Hung Nô không có quân y, đằng xa chỉ có một thần vu toàn thân treo đầy chuông đang nhảy múa hú hét, đợi ông ta nhảy xong thì Tô Vũ cũng chết.
Định kệ hắn, rốt cuộc không đành lòng, có lẽ khi ở nơi xa lạ, toàn người xa lạ thì người quen tuy đáng ghét thì vẫn gần gũi hơn một chút. Tạ Ninh gắng gượng lật người dậy, bò từng chút một tới bên Tô Vũ, sờ mũi hắn, thấy còn hơi thở, dùng miệng xé một đoạn vải, buộc chặt cánh tay, máu không chảy nữa.
Bệnh lâu ngày thành lương y, câu này rất đúng với Tạ Ninh, nhất là đối với món nắn xương thì khá kinh nghiệm, thời theo cha hắn thủ biên ở Bạch Đăng Sơn đã tự học rồi, về sau Tô Trĩ tới Bạch Đăng Sơn, học hỏi thêm ở nàng.