Tạ Ninh không biết cách giảm đau cho nên khi cầm cánh tay mềm nhũn của Tô Vũ vặn đi vặn lại làm hắn từ trong hôn mê tỉnh lại.
“ Phì!” Tô Vũ nhổ nước bọt, vì hắn không đủ sức, nước bọt cuối cùng rơi lên mặt hắn.
Tạ Ninh nổi giận:” Không biết lòng người tốt, đang nối xương cho ngươi đấy.”
“ Cút xéo, gia gia là hảo hán, ngươi đụng vào làm gia gia bẩn người.”
“ Ta cũng là người Hán!” Tạ Ninh mặt âm u, rất muốn xé rách tay tên này:
“ Ngươi xứng làm người Hán à?” Tô Vũ dùng sức rút cánh tay bị thương lại:
Tạ Ninh nhìn vết thương Tô Vũ lại chảy máu, ướt đẫm cả vải, làm mặt hắn trắng bệch, nói nhỏ:” Ai nói gia gia không xứng làm người Hán?”
Con ngươi Tô Vũ co lại, hiểu ra điều gì, nhìn kỹ Tạ Ninh, nói:” Mau trị thương cho gia gia, đau chết.”
Tạ Ninh thở phào, tiếp tục nắn xương cho hắn.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, tên bay qua bay lại vèo vèo, thi thoảng va vào nhau.
“ Đại Nguyệt Thị không cầm cự được bao lâu.” Tô Vũ được nẹp tay xong, uống ít nước, thần trí tỉnh táo phần nào:
“ Ta biết công thành chiến chỉ thu hút sự chú ý của người Đại Nguyệt Thị, đường hầm đã đào mười ngày, hiện hẳn vào trong thành rồi.” Tạ Ninh móc trong túi ra máy cục sữa, nhét vào mồm ngậm, sữa không thêm muối, ăn rất chua:
Người Hung Nô cung ứng vô cùng thiếu hụt, dọc đường tuy cướp bóc không ít, nhưng phân phối cho đội ngũ quá lớn, không sao đủ.
Thành Lam Thị là tòa thành kiên cố, theo cách tác chiến của Hung Nô đáng lẽ là bỏ qua tòa thành này, cướp bóc xung quanh, nhưng người Đại Nguyệt Thị thực hiện chính sách vườn không nhà trống, lui hết vào thành, vì thế phải phá từng tòa thành mới có đủ thức ăn vượt qua ngày tháng gian nan.
Người Hung Nô nối nhau xông lên, người Đại Nguyệt Thị cắn răng chống trả, đã tới lúc khảo nghiệm con người nhất rồi.
Mông Tra cởi thiết giáp nặng nề, thay giáp da nhẹ, một tay cầm chùy, một tay cầm lá chắn, như con vượn trèo lên xe công thành cồng kềnh vừa làm tạm, được 200 người đẩy áp sát tường thành.
Lưu Lăng tiễn Mông Tra đi, nói với các quý tộc Hung Nô bên cạnh:” Nếu Mông Tra thất bại sẽ tới lượt trẫm, ái khanh nào nguyện ý đi cùng trẫm.”
Toàn bộ khom người thi lễ, đồng thanh hô:” Nguyện đi theo bệ hạ.”
Lưu Lăng cưới lớn chỉ thành Lam Thị:” Nơi đó có tất cả mọi thứ chúng ta cần, có vô số tài phú, lương thảo, nữ nô và cừu dê, mọi người đã nguyện ý cùng trẫm tử chiến thì tất cả mọi thứ trong đó, chúng ta cùng chung hưởng!”
Đám huân quý reo hò rồi chạy đi chuẩn bị.
Hồng Ngọc reo lên:” Bệ hạ, Mông Tra tướng quân lên tường thành rồi.”
Lưu Lăng vội quay đầu nhìn, chỉ thấy Mông Tra ở trên tường thành, vung chùy lớn, hất tung ba kẻ địch , võ sĩ Đại Nguyệt Thị la hét dùng thương đâm hắn, Mông Tra giang tay kẹp dưới nách.
Ném chùy đi, Mông Tra dùng tay ôm lấy tường mâu, hét lớn, không ngờ nâng tên quân tốt Đại Nguyệt Thị đội mũ tam giác lên, xoay tròn một vòng gạt thêm vài người ngã xuống, mở đường cho người Hung Nô từ xe công thành áo ào kéo lên.
“ Mang trống ra đây.” Lưu Lăng quát một tiếng, trống lập tức được đưa tới bên cạnh, nàng kéo áo choàng ném đi, dùng sức đánh trống:
Tùng! Tùng! Tùng!
Người Hung Nô xung quanh thấy Lưu Lăng đích thân đánh trống thì muôn phần kích động, hú hét ầm ĩ xông lên, bốn bề ầm vang cực kỳ cổ vũ tinh thần, trấn nhiếp kẻ địch.
“ Giờ là cơ hội tốt lập công.” Tạ Ninh chỗ cặn sữa trong miệng đi, nói nhỏ với Tô Vũ:” Nếu ngươi có cơ hội giết chết Giang Sung thì chớ do dự, hắn có cơ hội sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Trên tường thành lúc này cực kỳ huyên náo, tiếng la hét tiếng kêu thảm hòa làm một, người từ trên tường thành liên tục rơi xuống tường thành như người ta lay cây đầy quả chín, phát ra tiếng kêu dài.
Đúng lúng này trong thành Lam Thị đột nhiên phát ra tiếng huyên náo cực lớn, toàn là giọng Đại Nguyệt Thị, tiếng kêu hoảng hốt, như đại nạn sắp giáng xuống.
“ Thứ chó má Giang Sung đó từ đường hầm vào thành rồi.” Tạ Ninh thở dài nằm xuống:
Tô Vũ chống một tay gượng dậy nhìn cảnh tượng trước mắt nói như đang mơ, cứ tưởng tòa thành này cũng phải cầm cực được nửa tháng tiêu hoa sinh lực của Hung Nô, không ngờ mới được ba ngày, lẩm bẩm:” Thành Lam Thị bị phá rồi.”
Người Hung Nô như kiến từ trên xe công thành nhảy lên tường thành, người Đại Nguyệt Thị trên tường thành đang giảm đi nhanh chóng.
….. …..
Nữ nhân xinh đẹp bị sợi dây thừng thất đức trói chặt, không chỉ làm bầu ngực nàng càng thêm hùng vĩ, còn khiến y phục mỏng manh dám sát lên người, khoe đường cong mỹ hảo.
“ Nữ nhân này thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh hất hàm hỏi:
Vân Lang gật gù:” Trừ bẩn một chút thì không có gì để chê.”
Tào Tương không trả lời được rồi hai tay sờ lên sờ xuống khắp lượt, sau đó nghiêm mặt nói với hai bằng hữu:” Xem ra ả không hề có ý thuần phục, để ta thẩm vấn một phen.”
Ô Tôn nữ tử thét lên, dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn Hoắc Khứ Bệnh đầy ai oán.
“ Cút!” Hoắc Khứ Bệnh gầm lên như sấm:
“ Ngươi hét cái gì?” Tào Tương như phát hiện ra sự vật mới, kệ tiếng quát của Hoắc Khứ Bệnh, cười rất nham hiểm:
Vân Lang hết nhìn nữ nhân Ô Tôn lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lại nói với Tào Tương:” A Tương, nữ nhân này thuộc về ngươi, mau mang đi thẩm vấn, nặng tay vào.”
Tào Tương nhe răng:” Yên tâm, ta rất giỏi thẩm vấn nữ nhân, đảm bảo ả la hét liên miên không dứt.”
Hoắc Khứ Bệnh yết hầu nhục nhích cuối cùng không lên tiếng ngăn cản.
Nhìn Tào Tương kéo nữ nhân không ngừng vùng vẫy kia đi, Vân Lang nham hiểm nói:” Giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“ Ta chỉ thấy nữ nhân đó hữu dụng với ngươi, giống như ngươi dùng nữ tử ở Thụ Hàng thành, rất hữu dụng, nữ nhân này hình như là công chúa gì đó, trong thời gian ngắn tụ tập được hơn một vạn người cùng nàng thủ Xích Cốc thành, hẳn là có bản lĩnh.”
Vân Lang lúc này hứng thú với chuyện khác hơn:” Không phải tâm tư của ngươi đều đặt ở quân trận à, sao giờ lại quan tâm tới chính vụ rồi, thật hiếm có.”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi bịch xuống ghế:” Còn gì mà đánh nữa, thảo nguyên chẳng có một bóng người, đến kền kền cũng chuyển nhà rồi, ngươi kiếm việc cho ta làm đi.”
Vân Lang cười hăng hắc:” Không phải ngươi muốn giúp A Tương thao luyện à, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, tên đó sắp thành lợn. Thế chất của hắn từ nhỏ đã không tốt rồi, làm sao chống nổi cái thân thể to lớn đó ...”
“ Hiểu, ta giúp hắn giảm béo.”
Hoắc Khứ Bệnh mừng rỡ lập tức đi luôn, Vân Lang nhìn theo lắc đầu, rất hoài nghi mục đích của hắn.
....... .........