Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1011 - Q7 - Chương 022: Tô Vũ Ở Đất Hồ. (1)

Q7 - Chương 022: Tô Vũ ở đất Hồ. (1) Q7 - Chương 022: Tô Vũ ở đất Hồ. (1)

-“Tiên sinh, có phải Hạ Hầu thị từng có tiền nhân làm bác sĩ Tiền Tần đúng không?” Lương Tán ân cần rót cho Hạ Hầu Tĩnh một chén nước, hỏi:

Hạ Hầu Tĩnh dời ánh mắt khỏi văn thư:” Sao lại hỏi chuyện này? Có một vị, là Đức Triển Công, tộc trưởng đời thứ tư của Hạ Hầu thị, sau khi Thủy hoàng đế chết liền không làm quan nữa, về quê dạy học cả đời.”

“ Vậy bút ký của Đức Triển Công có còn không ạ?” Lương Tán nín thở hỏi, hiện giờ hắn cực kỳ cực kỳ hứng thú với những thứ về thời Tần, bởi vì hắn có gốc tích rồi, đó là tổ tiên của hắn:

“ Ở Trúc giản phòng, có điều năm xưa vì thiên hạ đại loạn nên nhiều văn cảo của Đức Triển Công đã bị hỏng, ngươi cần làm gì, hứng thú với Tiền Tần từ khi nào thế?”

Lương Tán đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:” Đệ tử muốn nghiên cứu quá khứ Hạ Hầu thị, chỉnh lý cho rõ ràng mạch lạc, để học vấn của Hạ Hầu thị có tính nhất quán.”

Hạ Hầu Tĩnh nghĩ một lúc gật gù:” Được, dù sao ta có ý ở lại Lương Châu, ngươi phải về Trường An làm quan, nếu ngươi không lên được vị trí cao, nỗ lực của vi sư ở đây sẽ thành vô nghĩa. Con cháu Hạ Hầu thị sắp tới, bên này có ta, còn Trường An giao cho ngươi, sau này yêu cầu duy nhất của ta với ngươi là trưởng tử phải họ Hạ Hầu.”

Lương Tán tức thì ngẩn người.

Hạ Hầu Tĩnh đứng dậy nhìn hoang nguyên bên ngoài lều, thê lương nói:” Đích hệ Hạ Hầu thị tuyệt tự rồi.”

“ Đại ca chẳng phải có hai khuê nữ sao ạ, chúng ta có thể tuyển chuế tế là được.” Lương Tán cẩn thận nói:

Hạ Hầu Tĩnh mỉm cười:” Ngươi là đứa bé tốt, chỉ là xuất thân bần hàn, không hiểu thế nào là tông tộc.”

Hạ Hầu thị tuy đã đi xuống, nhưng lạc đà chết vẫn to hơn ngựa.

Lương Tán phải thừa nhận vị tiên sinh này đúng là cao nhân, Hạ Hầu thị liên tiếp gặp nạn, cứ nghĩ quả ngọt đã vươn tay ra là lấy được rồi, không ngờ lại tan thành bong bóng. Vậy mà tiên sinh có đại dũng như thế, dùng tấm thân già chuẩn bị sáng nghiệp trở lại ở Lương Châu.

Có thể đoán ra, con cháu trọng yếu nhất của Hạ Hầu thị sẽ được đưa tới Lương Châu, còn người già trẻ nhỏ ở Trường An giao cho hắn.

An bài này nhìn có vẻ chu đáo, một mặt là suy xét tới tiền đồ của hắn, mặt khác giao cả Hạ Hầu thị cho hắn thể hiện sự tin tưởng, nhưng thứ hắn muốn tiếp nhận là mạch Cốc Lương, chứ không phải Hạ Hầu thị.

Có những người mặc tuyết lớn, gió sương tầng tầng đả kích vẫn hiên ngang hướng tới, như thông già trúc xanh, Lương Tán bóng lưng thẳng tắp của Hạ Hầu Tĩnh, dần hiện lên sát khí.

Một số người nếu không thể đánh bại ở mặt tinh thần, biện pháp duy nhất là hủy hoại thân thể, chỉ cần mục tiêu cao thượng, thù đoạn gì cũng được.

Sư phụ bảo hắn là kẻ không kiên định, vì trước kia hắn không biết mình là ai, làm vì cái gì, giờ hắn có gốc gác rồi, ý chí của hắn còn hơn sắt thép.

Tất cả là vì sư môn!

....... ........

Tào Tương đương nhiên không đụng chạm vào nữ nhân kia, Hoắc Khứ Bệnh cũng không thể có thê thiếp người Hồ, cái thời tuổi trẻ bồng bột của bọn họ đều đã qua rồi.

Trước kia mấy huynh đệ từng vì một nữ nhân mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, khi đó chẳng qua thành trò cười lúc trà dư tửu hậu, bây giờ còn làm việc vượt khuôn khổ sẽ bị muôn người chỉ trích.

Hoắc Khứ Bệnh đi vào lều Tào Tương thì Tào Tương chỉ sang cái lều khác:” Muốn ả thì sang đó.”

“ Ta muốn làm cái gì?”

Tào Tương cười đểu hỏi lại:” Vậy ngươi bắt ả làm cái gì?”

“ Ta cho rằng cô ta hữu dụng với A Lang.”

“ Nếu như nữ nhân này còn là xử nữ thì hiến cho bệ hạ nhé, bất kể luận thân phận hay dung mạo, bệ hạ đều sẽ rất thích.”

Mặt Hoắc Khứ Bệnh tức thì tối sầm.

“ A Lang kiếm được mười hai con Hãn huyết mã để ở Đôn Hoàng, số bảo mã này chuẩn bị hiến cho bệ hạ, nhưng ta thấy bảo mã thôi thì hơi đơn điệu, nếu như trên lưng bảo mã có thêm mười hai tuyệt sắc Tây Vực thì đáng xem, bệ hạ nhất định sẽ vui mừng lắm.”

Tào Tương xoa xoa tay, cảm tình không thể chỉ dựa vào tình thân duy trì, nếu không lâu dần sẽ phai nhạt, ở phương diện này Tào Tương rất có kinh nghiệm:

Hắn không dám tùy tiện tặng nữ nhân cho hoàng đế, nếu không dễ bị mang tiếng, nhưng tặng mười hai bảo mã, trên đó có mười hai mỹ nữ làm đồ trang sức lại là chuyện khác.

Nghĩ thôi đã thấy tim đập mạnh.

“ Ngươi nên giảm béo rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đột ngột chuyển chủ đề:

Thịt mỡ trên mặt Tào Tương rung rinh, đau khổ tột độ nhìn cái mặt sắt của Hoắc Khứ Bệnh tâm tư phản kháng cũng không có:” Có thể bắt đầu từ ngày mai không?”

“ Không được, A Lang nói thể chất của ngươi không tốt, không duy trì được đống thịt mỡ trên người này. Ta muốn làm huynh đệ với ngươi thêm vài năm, mau lên, đừng lề mề, hôm nay vung kiếm một nghìn lần, đóng một trăm cái cọc.”

Kệ Tào Tương tái mặt, Hoắc Khứ Bệnh xách cổ Tào Tương ra ngoài, vừa rời lều nhìn thấy một người đặt trên yên ngựa hoa mỹ, tâm tình có chút sa sút.

..... ............

Thành Lam Thị đã biến thành một tòa thành trống, thi thể người Đại Nguyệt Thị bị quân phó tòng của Hung Nô chuyển ra khe núi cách đó mười dặm.

Lưu Lăng chén tới rượu cạn, thư thái tiếp nhận sự nịnh bợ của đám quý tộc Hung Nô, ngây ngất trong men say của rượu lẫn khoái cảm làm hoàng đế.

Sứ giả nước Hán và quốc vương các nước Tây Vực bị Hung Nô cướp bóc quỳ ở bên trái.

Trừ Tô Vũ còn có thể ăn uống, những người khác như chết cha chết mẹ, mỗi khi có quý tộc Hung Nô chúc mừng Lưu Lăng đại thắng, bọn họ phải nâng chén phụ họa.

Thảm cảnh của người Đại Nguyệt thị, bọn họ đều thấy.

Tô Vũ tất nhiên không thèm phụ họa, một mình ngồi ở vị trí bắt mắt nhất, tự rót tự uống, tuy chỉ có một cánh tay hoạt động được, không ảnh hưởng tới nghi thái cao nhã của hắn.

“ Hán sứ, dũng sĩ của trẫm có hùng tráng không?” Lưu Lăng đã ngà ngà say, mắt lim dim hỏi:

“ Ngoại thần chỉ là tên vô danh tiểu tốt kém cỏi nhất của Hán gia, sao dám bình luận uy vũ của đại quân. “ Tô Vũ uống một ngụm rượu, mỉm cười với Mông Tra:” Mông Tra tướng quân, ngài đừng trừng mắt lên với ta, đợi Quan Quân hầu tới, ngài dám lớn tiếng cười mới là anh hùng.”

Mông Tra vốn chướng mắt kẻ này đã lâu, đứng dậy chỉ cánh tay băng bó của Tô Vũ:” Một trận công thành đã bị trọng thương, thật vô dụng.”

“ Nếu không có mỗ và dũng sĩ Hung Nô dùng mạng làm tiên phong, khiến người Đại Nguyệt thị khiếm đảm, làm sao tướng quân có thể xông lên thành thành công. Mông Tra, thân là vương, là tướng quân của họ, ngươi lại lờ đi dũng sĩ chiến tử, xem thường đồng bào, ngươi còn mặt mũi xưng vương à?” Luận mồm miệng ác độc Tô Vũ hiển nhiên ăn đứt Mông Tra:

Mông Tra đùng đùng nổi giận, nhưng Lưu Lăng nâng chén lên, từ xa nói:” Có tướng quân Mông Tra lần cuối công thành mới khiến máu các dũng sĩ không chảy vô ích, mọi người chúc mừng tướng quân Mông Tra.”

Mọi người đồng thanh reo hò nâng chén mới che lấp được lần lung túng này.

Ánh mắt Giang Sung cơ bản không rời khỏi Tô Vũ, Tô Vũ ngồi ở vị trí khách trên cùng làm hắn vô cùng ghen tị, so với đãi ngộ hiển hách của Tô Vũ, vị trí của hắn và Tạ Ninh rất lừng chừng.

Rõ ràng Giang Sung cũng là mãnh tướng đầu tiên đánh vào thành, vậy mà hắn phải ngồi sau một đống người Hung Nô, ngay cả rượu thịt cũng kém người ta.

“ Xem ra Mông Tra hận Tô Vũ rồi.” Giang Sung chạm cốc với Tạ Ninh nói:

“ Ta thấy ngươi còn hận hắn hơn.” Tạ Ninh không hiểu người này, hắn ở trước mặt người Hán nhất định giữ thể diện, khi không có người Hán hoặc chỉ có loại phản đồ như mình, hắn có thể làm chuyện xấu xa nhất trên đời, lại còn lấy chuyện đó làm kiêu ngạo:

“ Người Hung Nô không phải quá tốt à, bọn họ giỏi chiến đấu, còn nghe lời, chúng ta nói gì, bọn họ làm nấy, không phản kháng, không phản cảm, cho họ ít táo ngọt, bọn họ sẽ liều mạng. Công chúa tới hang sói, mặc dù hi sinh rất nhiều, nhưng thu hoạch càng nhiều, được mất đôi khi là do ý trời, nhưng do con người tranh thủ được.”

“ Lão Tạ, chúng ta tới Hung Nô, ngươi đừng thấy ủy khuất, tái ông thất mã, thêm vài năm nữa ngươi sẽ hiểu những lời ca ca nói là đạo lý. Chỉ cần có người giúp ngươi thi triển tài học trong lòng thì ở đâu cũng thế, không khác gì cả.”

Giang Sung vừa nói vừa từ xa thi lễ với Tô Vũ, cứ như vừa rồi hắn nói những lời chúc mừng vậy, sau đó quay sang nhỏ giọng với Tạ Ninh:” Giết Tô Vũ thì khó, công chúa chưa muốn hoàn toàn trở mặt với Đại Hán, nhưng xúi Mông Tra cho hắn đi chăn dê thì không khó.”

Bình Luận (0)
Comment