Kẻ vô sỉ là vương giả trong bóng tối, mặt trời lên bị hòa tan.
Thể diện là thứ rất kỳ quái, nó vô ảnh vô hình, cơ bản nó cũng không có nhiều tác dụng lắm, nhưng có người vì nó mà mất mạng, vì nó mà đau khổ cả đời.
Mông Tra nhìn Tô Vũ ánh mắt mang đao kiếm, Tô Vũ nhìn Mông Tra như đống phân chó.
Đại Hán nay vô cùng cường đại, khiến cho loại người như Tô Vũ khinh bỉ dị tộc càng không che dấu, nhất là khi người Hung Nô cũng mặc tơ lụa, sự khinh bỉ của Tô Vũ phát ra từ từng lỗ chân lông.
Hai nữ tử Đại Nguyệt Thị gần như bị Mông Tra ném tới trước mặt Tô Vũ, hai mắt đỏ ngầu nói:
- Đánh vào thành Lam Thị đúng là có công của ngươi, vừa rồi ta nói sai, hai nữ nhân này không tệ, tặng ngươi đấy.
Tô Vũ không thèm nhìn hai nữ tử đó, lãnh đạm nói:
- Mỗ và thê tử đã thề ngày kết tóc, khi nào sông cạn đá mòn, mùa đông sấm nổ, mùa hè tuyết rơi, thiên địa hợp nhất mới chia tách.
- Là sao?
Mắt Mông Tra lại đỏ thêm vài phần:
Tô Vũ cười khẽ:
- Nói cách khác mỗ gia đời này làm bạn với một nữ tử tới già.
Mông Tra một chân dẫm lên bàn của Tô Vũ, túm tóc mỹ nhân đặt lên bàn, rút đao ra:
- Ả không đẹp à?
Mỹ nhân kinh hoàng, toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra nhưng không dám nói nửa lời, chỉ có thể dùng mắt nhìn Tô Vũ khẩn cầu.
- Rất đẹp, từ nay họ là của ta.
Tô Vũ thở dài kéo hai nữ tử ra sau lưng mình, nâng chén lên:
- Tạ ơn Tả Hiền vương ban thưởng.
Mông Tra đã đạt được mục đich cầm bình rượu lên tu một ngụm cười ha hả.
Lưu Lăng tuy không can thiệp vào chuyện xung đột của bọn họ, nhưng có chút xấu hổ, dù sao tên Mông Tra như dã thù này do một tay nàng dạy dỗ.
Bao năm qua nàng dạy hắn rất nhiều sách vở, học vấn trên người Mông Tra chẳng có chút tác dụng nào.
Lại nhìn những người Hung Nô khác, có kẻ ngay trước mặt nàng đè nữ nô ra, kẻ khác dù kiềm chế hơn thì ăn uống thành một đống hỗn độn.
Đánh thiên hạ thì đám người này có tác dụng, chiếm được thiên hạ rồi, sự tồn tại của đám người chỉ làm hỏng việc mà thôi.
Tửu yến có nữ tử phát ra tiếng thét chói tai, Lưu Lăng lắc đầu dẫn nhi tử và thị nữ rời đi.
Còn chưa rời đại điện đã nghe thấy Mông Tra hô hào mời tất cả tận hứng, cả vương cung Đại Nguyệt Thị biến thành chỗ dã thú cuồng hoan.
Đại Nguyệt Thị vương bị trói trên một cái cọc gỗ, mặt trời gay gắt chiếu từ đỉnh đầu xuống, da ông ta có chỗ nứt ra.
Lưu Lăng chắp tay sau lưng nhìn trái nhìn phải, lập tức có tâm phúc dùng tiếng Đại Nguyệt thị hỏi:” Kho báu vương tộc ở đâu?”
Đại Nguyệt thị vương gian nan ngẩng đầu lên, dồn hết sức rống:” Thần linh sẽ không tha cho ngươi.”
Lưu Lăng ngạc nhiên lắm:” Ồ, ngươi biết nói tiếng Hán?”
Thông dịch vội giải thích:” Bệ hạ, đất tổ của Đại Nguyệt Thị vốn ở hai quận Tửu Tuyền, Đôn Hoàng, về sau bị Hung Nô ta đuổi đi, tuy di cư tới đất này, nhưng hoàng tộc họ vẫn còn nhiều người nói tiếng Hán.”
Lưu Lăng không bận tâm chi tiết, quay về chuyện chính, hỏi thẳng không qua phiên dịch:” Nếu thế giao kho báu ra, trẫm giết ngươi ngay:”
Đại Nguyệt Thị vương cười quỳ dị:” Toàn bộ giao cho Vĩnh An hầu nước Hán, trước khi các ngươi công phạt Đại Nguyệt Thị, sứ tiết Hán đã lấy đi hết rồi, ngươi đợi đó, quân đội Đại Hán sẽ tới đây lấy m … hự!”
Nụ cười trên mặt Lưu Lăng tắt dần, nếu nói tới Vân Lang, nàng tin đây là sự thực, lạnh lùng phất tay.
Như Ý đi tới đâm dao vào ngực Đại Nguyệt Thị vương, xoay một vòng, đầu ông ta gục xuống, còn chưa kịp nói hết lời.
“ Gọi Tô Vũ tới cho ta.”
Lưu Lăng không rời hiện trường hành hình, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái xác trước mắt, khi Tô Vũ đeo lủng lẳng một cái tay đi tới, trầm giọng hỏi:” Trước khi đại quân ta tới đây, ngươi đã tới qua rồi?”
Tô Vũ nhìn cái xác chết đã bị ruồi bu kín, đoán được phần nào vẫn đề, nhưng hẳn chẳng sợ:” Ngoại thần là sứ giả, vì hoàng đế bôn ba tứ xứ, Đại Nguyệt Thị sao có thể là ngoại lệ.”
“ Vân Lang trộm kho báu của Đại Nguyệt Thị qua tay ngươi?”
“ Vân hầu không hề trộm, là người Đại Nguyệt Thị sợ hùng binh Hung Nô, ý đồ lấy tài phú kết giao Đại Hán, để Đại Hán khởi binh giúp họ thoát họa diệt quốc. Kết quả kỵ binh Hung Nô như nhanh điện, dũng sĩ công thành cướp trại như vào chỗ không người, không đợi đại quân tới nơi đã diệt quốc, thực làm người ta tiếc nuối.”
Lưu Lăng cười lạnh:” Trận chiến Dương Quan, Đôn Hoàng, Vân Lang đóng chặt cửa thành không dám ra, nếu không phải trẫm còn chút lòng nhân từ thì đã thành quỷ dưới đao, vậy mà còn mở miệng không biết thẹn nói cứu trợ các nước Tây Vực sao?”
Tô Vũ liên tục xua tay:” Sai rồi sai rồi, khi đó bệ hạ nếu không dùng thủ đoạn tráng sĩ chặt tay, lúc này e là bị Tư mã đại tướng quân, Phiêu kỵ đại tướng quân thống soái mấy chục vạn đại quân tiêu diệt.”
“ To gan!” Thị nữ Hồng Ngọc đứng bên cạnh Lưu Lăng quát:
Lưu Lăng hít sâu một hơi miễn cưỡng áp lửa giận xuống, chuyện đã như thế không cần thiết nói nhiều nữa, kẻ này được cử đi sứ tất nhiên là có miệng lưỡi hơn người, huống hồ thân phận nàng mà đi cãi nhau với hắn là hạ thấp bản thân, trực tiếp ra lệnh:” Người đâu, đưa Tô Vũ tới dưới trướng Tả hiền vương nghe lệnh, nếu có chút ngỗ nghịch, giết không tha.”
Tô Vũ vẫn giữ lễ tiết, khom người nói:” Ngoại thần cáo lui.”
“ Ngươi không có gì muốn nói thêm hay sao? Dù sao trẫm đã hứa ban cho ngươi một thành trì.”
Tô Vũ chắp tay trả lời:” Ngoại thần cầm mao tiết Đại Hán, đại biểu mỗi lời nói ra là của hoàng đế Đại Hán, cho nên không cho phép thần cúi đầu với bất kỳ ai, bao gồm cả công chúa Đại Hán. Còn về phần thành trí người hứa, nếu người cho đó là thực hiện lời hứa, còn không là bội tín bạc nghĩa.”
“ Ai giữ lời sẽ được Đại Hán ưu đãi, ai bội tín với Đại Hán, tự có người tới tìm đại át thị đòi thực hiện lời hứa năm xưa. Tới khi đó bất kể là người có đồng ý hay không, Đại Hán cũng sẽ lấy đi thứ mình nên có, hơn nữa còn cần bồi thường.”
“ Nói hay lắm, không nhục thân phận của ngươi.” Lưu Lăng quay đầu lại nhìn Tô Vũ:
Lưu Triệt lúc còn nhược tiểu đã hận nghiến răng nghiến lợi với sự chèn ép của Hung Nô, bất kỳ sỉ nhục dù nhỏ nào, cũng bị hắn coi là đại sỉ nhục.
Nay hắn đã cường đại vô cùng, còn chịu sỉ nhục nữa, tên đó sớm tự xưng thiên tử, dưới bầu trời này hắn có thể mặc sức cướp đoạt, muốn tránh cái mùi thối hoắc đó thân thể hắn bốc ra thì phải đi xa một chút.
Tô Vũ không tỏ ra chút yếu đuối nào, khiến Lưu Lăng hơi khó xử, dặn Hồng Ngọc:” Nói với Mông Tra, hắn có thể trừng phạt Tô Vũ, nhưng không được sỉ nhục.”
Tô Vũ tất nhiên không nghe thấy lời dặn cuối cùng đó của Lưu Lăng, bị người ta áp giải đi còn buộc hai thị nữ Đại Nguyệt thị vào đai lưng, sắp đi gặp tên ác ma Mông Tra kia, hắn muốn cho hai nữ nhân đáng thương này chút bảo hộ.