Hồng Ngọc áp giải Tô Vũ tới chỗ Mông Tra, đại điện lúc này thành chỗ quân ma loạn vũ, dã thú giao phối, Tô Vũ cao ngạo không vào, Hồng Ngọc không ép, nàng ở Hung Nô lâu năm cũng quen cảnh này, thoải mái vào trong nói nhỏ chuyện vừa rồi với Mông Tra, dặn:” Bệ hạ có lệnh, Tả hiền vương có thể trừng phạt Tô Vũ, nhưng không thể sỉ nhục hắn.”
“ Vì hắn là người Hán à?” Mông Tra nheo mắt khó chịu:
“ Hiện giờ chúng ta không nên trêu chọc thêm cường địch, mục tiêu là có chỗ an thân lập mệnh cho Hung Nô đã, bốn bề thọ địch không ích lợi gì cả, Tả hiền vương nên cân nhắc.” Hồng Ngọc nói xong đi ra ngoài:
Mông Tra im lìm, tay bóp chặt, chỉ muốn băm vằm xé xác tên cao ngạo luôn dùng ánh mắt vô cùng khó chịu đó nhìn hắn, ném cho chó ăn, nhưng lệnh Lưu Lăng thì hắn không dám cãi.
Giang Sung ghé tới gần hiến kế:” Tướng quân, phía đông thành Lam Thị bốn trăm dặm có tòa thành gọi là thanh Loạn Thạch, bệ hạ đã hứa nếu Tô Vũ giúp hạ được Đại Nguyệt thị sẽ tặng hắn một tòa thành, cho hắn tòa thành đó chẳng phải tốt sao.”
Mông Tra nghi hoặc:” Nơi đó làm gì còn người ở ...”
Giang Sưng chỉ cười không đáp.
Mông Tra tức thì tỉnh ngộ cười lớn nói với thân vệ:” Người đâu, cho hắn 50 con dê, một con chó, hai nữ nhân, lập tức tới thành Loạn Thạch, để xem hắn vực dậy tòa thành đó như thế nào, ha ha ha ha.”
Tạ Ninh ngồi sau nghe thấy hết, từ đầu tới cuối không tham dự bữa tiệc cuồng loạn này, chỉ uống rượu liên tục.
Nếu như Tạ Ninh trước kia bị lời của Lưu Lăng làm dao động, muốn đi theo nàng xem thế giới ngoài kia ra sao, muốn lập cơ nghiệp chưa từng có.
Nhưng dọc đường tây chinh, hắn không còn chút ý định nào ở lại Hung Nô nữa, hắn thấy mình vẫn là con người, đi theo Hung Nô lâu, hắn sợ mình thành dã thú mất.
Nghĩ lại nếu như mình hoàn thành sứ mệnh, cùng với sự giúp đỡ của Vân Lang, Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh, Tạ thị chưa chắc không có cơ hội.
Vì đại kế, lúc này Tạ Ninh không tiện ra mặt, đành nâng bát rượu sữa ngựa chua chua gây gây, hướng về phía Tô Vũ rời đi, coi như tiễn chân.
Kỳ thực chuyện cứu viện Tô Vũ không cần Tạ Ninh ra tay, trước khi Hung Nô tới Đại Nguyệt thị, một số thương nhân nơi này nghe Tô Vũ cổ động đã chuẩn bị di cư tới nước Hán, bọn họ mang theo tài phú dẫn cả nhà trốn vào núi sâu chờ Tô Vũ đưa tới Đại Hán an cư lập nghiệp ....
....... ..........
“ Đổng Trọng Thư sở dĩ trong mắt bọn ta bị coi là loại đại ác vì ông ta dùng ‘vỏ Nho ruột Pháp’. Vân hầu học vấn uyên bác chắc là biết, luận tới Pháp gia thì phải nói tới Hàn Phi, mà Thương Quân chính là người chấp hành quan trọng nhất của Pháp gia. Vân hầu từ khi xuất sơn, không việc gì không vì người dân yếu đuối, mỗi bước đi đều là để khiến bách tính giàu có hơn.”
“ Không biết Vân hầu có cái nhìn thế nào về thiên ( Nhược dân) trong ( Thương Quân thư)?” Hạ Hầu Tĩnh sau khi an bài Lương An liền lập tức đi gặp Vân Lang, thao thao bất tuyệt một tràng:
Người như ông ta một khi nghĩ tới chuyện gì là lập tức chấp hành, Hạ Hầu thị muốn đứng chân ở Lương Châu thì không thể thiếu sự ủng hộ của Vân Lang. Mắt thấy Sơn Đông Điền thị sắp tới nơi rồi, Hạ Hầu Tĩnh trước tiên kết thành đồng minh với Vân Lang đã, hôm nay tới đây làm thuyết khách, định uốn ba tấc lưỡi đạt mục đích.
“ ( Nhược dân)? Ý tiên sinh là câu ‘dân nhược tắc quốc cường, dân cường tắc quốc nhược, hữu đạo chi quốc, tại vu nhược dân’?” Vân Lang cẩn thận hỏi không tỏ thái độ vội, dù sao đây là yếu quyết trị thế của Pháp gia:
Nói đơn giản câu đó ý là dân và nước vốn ở thế đối lập, quốc gia muốn cường thịnh phải đạp bách tính dưới chân, một khi bách tính cường đại thì quốc gia sẽ suy yếu. Đừng ngạc nhiên thời bách gia tranh minh, tư tưởng hỗn loạn, thứ kỳ quái gì cũng có. Thậm chí có thứ kỳ quái như Nông gia, yêu cầu hoàng đế bách quan phải ra ruộng cầy cấy kiếm cái ăn cơ mà.
Hạ Hầu Tĩnh mỉm cười không đáp mà hỏi:” Vậy không biết Vân hầu có kiến giải thế nào về câu nông hữu dư thực, tắc bạc vu tuế?”
Vân Lang nhìn thẳng vào mắt Hạ Hầu Tĩnh, nói từng chữ:” Ta lý giải là, một khi bách tính có dư lương thực thì sẽ không cố gắng sản xuất nữa, cho nên quốc gia phải thông qua thuế má, vơ vét hết lương thực dư thừa của bách tính đi, như thế họ mới nỗ lực khai hoang, nỗ lực trồng trọt.”
“ Chánh tác dân chi sở ác, dân nhược, chánh tác dân chi sở nhạc, dân cường... Dân nhược quốc cường, dân cường quốc nhược... Dân cường nhi cường chi, binh trọng nhược, dân nhược nhi nhược chi, binh trọng cường!” Hạ Hầu Tĩnh vuốt ve chòm râu dài lưa thưa, người đong đưa thao thao bất tuyệt, có vẻ tâm đắc lắm:” Điều ấy có nghĩa là, người chấp chính không thể phân ưu với bách tính, ngược lại cần làm chuyện có hại cho bách tính, tuyệt đối đừng làm chuyện bách tính cao hứng, làm như thế quốc gia mới cường đại.”
“ Tiền Tần chính là người chấp hành trung thành của Pháp gia, dựa vào vơ vét bách tính, tạo nên Cường Tần gần như vô địch. Tiếp đó Thủy hoàng đế trải binh diệt sáu nước ... Vân hầu chẳng lẽ ngài thấy lúc này Đổng Trọng Thư nhắc lại ( vỏ Nho ruột Pháp) là đúng à?”
Thời kỳ Chiến Quốc, bách gia chư tử từng xây dựng lên rất nhiều biện pháp phú quốc cường dân, rất nhiều biện pháp được chư hầu khao khát cường đại tiếp nạp sử dụng.
Trong một cái thế giới cạnh tranh dữ dội, muốn đảm bảo thống trị của mình không bị tan rã, các vị quân chủ đa phần chỉ nghĩ tới bản thân đối phó với tình hình trước mắt, ai rảnh nghĩ tới thống trị trăm năm. Đó là điều sau khi đại nhất thông mới có.
Vì uy hiếp quá nhiều cho nên sự chú ý chỉ tập trung vào vài điểm mấu chốt, những cái khác không cần bàn. Mọi sinh hoạt hạnh phúc đều phải đợi khi chiến tranh kết thúc, thiên hạ thái bình rồi người dân mới có tâm tư để nghĩ tới bản thân.
Thế nên Tần pháp thời Chiến Quốc được bách tính thực thi nghiêm ngặt, nhưng khi chiến tranh kết thúc, không còn uy hiếp nữa, con người nghĩ tới tiếp tục chấp hành luật lệ hà khắc ấy cần thiết không?
Tần pháp không thay đổi nên qua hai đời đã diệt vong.
“ Pháp gia chư tử đa phần là ưng khuyển cho đế vương, mà là ưng khuyển thì sao có kể cục tốt, cho dù Thương Ưởng đặt nền móng cho Đại Tần cường thịnh, không thoát khỏi kết cục thỏ hết chó vào nồi. Lý Tư mới đầu học Nho, Đạo về sau vì cần thiết nên nghiên cứu Hàn Phi, tiếp đó lấy Pháp gia làm chuẩn tắc, kết cục là thân bại danh liệt, toàn tộc tiêu vong. Tới triều ta có Hầu Phong, Triều Thác, Chất Đô, Ninh Thành, Trương Thang đều có đại công với Đại Hán, thế nhưng kết cục họ ra sao?”
“ Vân hầu từng bất chấp làm cái chuyện cả thiên hạ cho là sai, đi tiễn biệt Trương Thang, vậy ngài hẳn là hiểu người kết duyên với Pháp gia đều không có kết cục tốt. Bọn họ quá coi trọng uy quyền, cuối cùng chết bởi uy quyền cũng chẳng oan.”
“ Đổng Trọng Thư một lòng truyền bá Nho gia, nên ban đầu lão phu cam nguyện vì ông ta bôn ba, nhưng lão tặc đó vì Nho gia hưng thịnh mà quên đi đạo nghĩa Nho gia phải kiên trì. Nho gia phải theo đạo không theo vua, lấy dân làm trọng, xã tắc làm thứ, vua là nhẹ!”
“ Nay ông ta muốn học Pháp gia, muốn dân quỳ gối dưới chân quân vương như chó, thực sự làm trái nhân luân, vì quân vương có thể giết cha hại mẹ, không những không bị trừng phạt, ngược lại còn được ca tụng công đức. Thực không phải là con người.”
“ Mạnh Tử nói: Vua xem bề tôi như tay chân, thì bề tôi xem vua như bụng như lòng. Vua xem bề tôi như chó ngựa, thì bề tôi xem vua như người lạ trong nước. Vua xem bề tôi như đất như cỏ thì bề tôi xem vua như giặc như thù.”
“ Ấy thế mới là Nho gia ta, người làm cái chuyện ấy mới được xưng là nho.”
“ Vân hầu cũng là bậc danh túc Nho gia ta, Đổng Trọng Thư nhiễm Pháp gia, kết cục ắt không khác gì loại Lý Tư, sóng lớn đãi cát, khi đó Khoa kỹ Tây Bắc mọi việc vì dân, khảng khái vô tư, mới là tinh thần Nho gia, khi ấy là lúc anh hùng cái thế như Vân hầu đứng lên, học thuyết Khoa kỹ Tây Bắc sẽ lưu truyền vạn thế.”
Hạ Hầu Tĩnh nói liền một hơi xong đứng dậy cáo từ, chẳng cho Vân Lang trả lời.