Cao nhân là thế đấy, dùng đạo lý ép ngươi vào góc tường, rõ ràng chẳng còn lựa chọn, nhưng lại nói chưa bao giờ ép ngươi.
Cái loại này vô cùng đáng ghét.
Hoắc Quang từ gian trong đi ra, nhìn tên khốn kiếp này dửng dưng thừa biết những lời khảng khái kích động của Hạ Hầu Tĩnh chẳng ảnh hưởng gì tới hắn:” Toàn là lời cũ rích, sư phụ cần gì suy nghĩ cho phiền.”
“ Vậy nói đạo lý của ngươi xem.” Vân Lang tủm tỉm cười không bình luận vội:
“ Nho gia bảo Pháp gia không hay, nhưng không biết Pháp gia dùng khi cấp cứu, lợi nhất thời mà khó lâu dài, khi bệnh nặng phải chặt tay chặt chân là khó tránh, sống được mới là quan trọng nhất.”
“ Khi Thương Quân chấp pháp thì nước Tần bị nước Ngụy ép cho không thở nổi, đang vào lúc sinh tử tồn vong, tất nhiên là sống trước đã. Tiền Tần sở dĩ chỉ được hai đời, vì bọn họ không có kinh nghiệm chấp chính một quốc gia thống nhất, nên lấy Tần pháp cũ dùng cả thiên hạ, không xét tới người Sở lãng mạn, người Tề lười biếng, người Triệu hung hãn, người Yên gian trá, người Hàn qua loa, người Ngụy vẫn sống trong vinh quang tổ tông.”
“ Một pháp độ làm sao mà thống nhất được nhiều người khác nhau như thế. Bởi vậy Thủy hoàng đế mới thống nhất đo lường, thống nhất văn tự, đường xá, chỉ là không thống nhất được lòng người.”
“ Xuân Thu Chiến Quốc đã kéo dài tới hơn năm trăm năm, năm tháng dài dằng dặc như thế, con người đều chưa có sự chuẩn bị tâm lý cho một quốc gia thống nhất.”
“ Đại Tần ắt sẽ có xuất hiện một lần đại loạn, đám Trần Thắng Ngô Quảng tạo phản chẳng qua là phát tiết oán khí cuối cùng của sáu nước mà thôi. Sau đó do bách tính đã quá chán ghét chiến tranh, nên Thái tổ Cao hoàng đế chỉ mất tám năm từ đình trưởng Bái huyện mà thành hoàng đế Đại Hán.”
“ Hạ Hầu Tĩnh quá đề cao Nho gia, chỉ trích quá mức Pháp gia có thể yên định thiên hạ trong thời loạn. Thế nên theo đệ tử Đại Tần bị diệt chẳng phải do Pháp gia, Nho gia gì cả, chẳng qua là đại thế thiên hạ mà thôi. Đại Hán nếu không có Đại Tần đi đầu thì cũng đang lúng túng không biết cai trị thiên hạ thế nào, thời Hán Sơ tám phần Tần luật được Hán pháp kế thừa là rõ.”
Nghe những lời này Vân Lang không nhịn được cười, thằng tiểu tử đã có tâm thái kiêu hùng, không mê tín bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì.
“ Còn ta bị Hạ Hầu Tĩnh làm động lòng rồi, đồng ý ủng hộ ông ta, đương nhiên chỉ là âm thầm, hiện chúng ta không thể đắc tội với Đổng Trọng Thư, lão già đó có ý hai người, có thể bức tử người sống. Dù sao ông ta chẳng sống được bao năm nữa, đợi ông ta chết rồi, chúng ta làm chuyện của mình.”
Hoắc Quang bất mãn:” Vì sao chúng ta cứ phải đợi?”
“ Đợi các ngươi tuổi nhiều hơn, kinh nghiệm phong phú hơn, quan chức cao hơn.”
“ Nhưng hoàng đế đã quá cường đại.”
“ Cực thịnh ắt suy.”
Hai sư đồ nhìn nhau cười, Lưu Triệt đã đạt tới đỉnh cao quyền lực, hắn cũng đang đối diện với cục thể hoàn toàn mới mẻ như Đại Tần gặp phải, đi xuống đã là đại thế.
Hoắc Quang chuyển chủ đề:” Bao giờ sư nương mới tới Đôn Hoàng?”
“ Họ không tới Đôn Hoàng, mà là đợi chúng ta ở thành Cô Tang.”
“ Đệ tử đã làm xong việc ở Đôn Hoàng, có thể về Cô Tang trước không?”
“ Không, Lý Lăng đã về, ta luôn cảm giác Tư Mã Tương Như không chịu yên phận.” Vân Lang thoáng trầm tư:
“ Đệ tử cho rằng thái tử to gan tới mấy cũng không dám vươn tay tới Lương Châu.”
“ Nhầm rồi, ta có thể đoán được tâm tư của hoàng đế, nhưng không nắm chắc về thái tử lắm.” Vân Lang lắc đầu:” Tư duy người thông minh có thể suy đoán, còn kẻ ngốc thì vĩnh viễn không biết hắn có thể ngu xuẩn tới mức độ nào … đây là biến số.”
................ .................. ................
Đại Vương nhàn nhã ngồi trên xe ngựa không có mái che, kéo xe là ngựa già của Vân thị, thế nên sớm quen với hùng phong của bách thú vương rồi.
Hổ con thì không thích ngồi xe ngựa, nó thích đuổi sói trên hoang nguyên, nhưng hoang nguyên bao la, hổ chẳng thể chạy bằng sói, nên nó toàn uống công trở về.
Khi mệt mỏi quá mức nhảy lên xe ngựa cùng cha.
Trên đầu Đại Vương lúc nào cũng có một con gà béo múp, chỉ cần vươn cổ ra là được, nhưng Đại Vương không thèm để ý, vươn móng vả đứa con đang định lấy gà, gầm lớn như trách con vô dụng.
Gà do Vân Âm treo lên, chỉ cần Đại Vương ăn con gà sẽ phải cùng Vân Âm cưỡi ngựa đi đuổi thỏ.
Rời khỏi Trường An, Hồng Tụ như biến thành một người khác, nàng không thích nơi đó, dù có là tòa thành phồn hoa nhất thế gian.
Trước mắt là hoang nguyên dù chẳng có mấy cảnh trí để nhìn, chỉ có rặng núi đá trập trùng, cùng bình nguyên cỏ lùm xùm, chẳng thấy đàn cừu lớn như mây, chỉ thấy những con hạn thát đứng thẳng người trên đống cỏ.
Vài con sói gầy chạy vội qua bình nguyên, thi thoảng có chim ưng lớn từ bầu trời lao xuống, quắp lấy con hạn thát, sau đó vỗ cánh bay đi.
Rộng lớn, hùng vĩ và hoang vu.
“ Qua hoang nguyên này là tới địa giới nhà ta.” Hồng Tụ thoải mái vươn mình, chẳng quy củ như ở trang tử, nói với ba nha hoàn của mình:
“ Chẳng thấy người đâu cả.” Thái Hoa muốn nhìn thấy kỵ binh áo choàng đỏ phóng ngựa như bay, nhưng mà đi mãi chỉ thấy cảnh hoang vu nguyên sơ, làm nàng thất vọng:
Lam Châu tỏ ra thông minh:” Gia chủ chỉ có một vạn thủ hạ, trải ra hoang nguyên còn ít hơn sói, đợi tới thành Cô Tang mới thấy.”
Lục Y bám vào cửa sổ nhìn cảnh bên ngoài, nghe hai tỷ muội nói những lời thừa thãi, cười nhạo:” Đừng có suốt ngày chỉ nghĩ tới nam nhân, chú ý thương đội qua đường ấy, nếu mua được ngọc thạch rẻ, sau này về nhà, không kiếm được nam nhân cũng chẳng thiệt. Nữ nhi Vân thị ta mà chỉ biết dựa vào nam nhân là suy nghĩ hạ tiền nhất.”
Ba nha hoàn liền quay sang cãi cọ nhau.
Vân Âm không thích ở cùng với đám nha hoàn lắm mồm ấy, lại còn suốt ngày tơ tưởng nam nhân, dâm đãng nhất là Thái Hoa thậm chí còn hỏi nàng đã hôn Hoắc Quang chưa?
Thân là đại nữ Vân thị, nàng phải giữ liêm sỉ ... Có điều, kỳ thực nàng lén lút nghe họ bàn tán chuyện kỳ quái nam nữ, dù sao năm nay Vân Âm là thiếu nữ 13 rồi, mái tóc lưa thưa ngày càng dày càng đen bóng, vóc dáng từ gầy gò có chỗ nhấp nhô, đôi mắt dài đã có chút long lanh ướt át.
Vân Âm giương cung, tên bay vèo đi, xuyên qua một con hạn thát vừa thò đầu ngó nghiêng, kiêu ngạo chỉ chỉ nơi đó, hi vọng Đại Vương tha về cho mình.
Thế nhưng Đại Vương ngạo mạn nhắm mắt lại, hưởng thụ gió nóng hoang nguyên lồng lộng thổi qua bộ lông dày.
Hổ con vù một cái nhảy khỏi xe ngựa, tha hạn thát về ân cần hiến cho Vân Âm.
Vân Âm hừ với Đại Vương một tiếng, rút tên ra, treo con hạn thát lên xe lương thảo, lát nữa sai trù tử lột da, đợi nàng góp đủ da rồi sẽ làm cho phụ thân một cái áo choàng bằng da hạn thát.
Hai chân Vân Âm chỉ khẽ kẹp bụng ngựa, con chiến mã trắng thần tuấn lao vút đi như mũi tên bạc, chẳng mấy chốc vượt qua đội ngũ. Chử Lang đi đầu đội ngũ thấy thế ra hiệu bốn kỵ sĩ đuổi theo.
.....
Hôm nay dừng ở đây nhé, kể ra Vân Lang ghê phết, từng bước từng bước nhỏ một đẩy Lưu Triệt vào đường cùng.