Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1015 - Q7 - Chương 026: Đường Đi Tây Bắc Xa Xôi. (2)

Q7 - Chương 026: Đường đi tây bắc xa xôi. (2) Q7 - Chương 026: Đường đi tây bắc xa xôi. (2)

Cao nguyên tây bắc nhiều nhất là đất vàng, bị nước lũ thời viễn cổ cùng gió bắc ăn mòn thành mặt đất nhấp nhô, khắp nơi là khẽ rãnh cổ quái,

Thương đội Tịch Lệ Mã nhìn thấy đoàn người Vân Âm, bọn họ tưởng là đội quân quy mô nhỏ, mang suy nghĩ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nấp trong cái khe nghỉ ngơi.

Khi tiếng vó ngựa gấp gáp truyền tới, mọi người tức thì cầm lấy đao, chuẩn bị ứng phó với tai họa.

Chỉ thấy một tiểu cô nương mặt che rèm cưỡi trên con ngựa trắng cực lớn, cao ngạo hỏi:” Các ngươi là mã tặc hay thương cổ?”

Hách Lý Mục còn trẻ nhìn vóc dáng yểu điệu hương thương thoang thoảng theo gió cuốn tới, không ngờ hơi ấp ứng:” Cô nương mỹ lệ, chúng tôi là thương đội thiện lương.”

Giọng nói như chim oanh từ sau khăn che mặt truyền ra:” Thương đội nào cũng nói mình lương thiện, rốt cuộc không kẻ nào là người tốt. Mau đưa văn thư thông quan của các ngươi ra.”

Tịch Lễ Mã đã trèo lên mặt đất, phát hiện đội xe sau cô nương, vội nói:” Cô nương mỹ lệ, chúng tôi là thương đội Đại Nguyệt Thị muốn tới Trường An, chúng tôi đi qua mỗi tất đất đều tuân thủ quy củ, không dám vượt qua chút giới hạn nào.”

Vân Âm thấy tên này luôn mồm nói là người tốt mà không lấy văn thư ra, vốn sinh nghi, Hách Lý Mục bị giọng nói êm tai của nàng chinh phục, cười hì hì:” Cô nương mỹ lệ, có thể may mắn xem dung nhan của nàng không?”

“ Đại Vương!”

Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, Hách Lý Mục quay lưng, chỉ thấy một cái bóng màu cam lao vọt tới, kinh hoàng ôm đầu ngồi xuống, sau đó cái đầu hổ xuất hiện trên đầu, làm hắn kinh hãi ướt quần.

Tịch Lệ Mã tức thì nhảy về phía sau tay cầm chắc đao đề phòng con dã thú, ánh mắt càng chiếu về bốn giáp sĩ mặc áo choàng đỏ từ từ sau đồi đất đi lên, bọn họ đều đã cầm sẵn nỏ trong tay.

Đội xe đằng xa dừng lại, giáp sĩ tức thì phân tán xung quanh, ai nấy tay lăm lăm vũ khí.

Tịch Lệ Mã không dám chậm chễ, lấy văn thư thông quan đưa cho võ sĩ đứng ngoài cùng che chắn cho thiếu nữ kia, không dám tới gần, trên tảng đá có con hổ mắt cam nhìn gườm gườm.

Một lục y nữ tử giáo hoạt không ngờ đoạt lấy văn thư, nhìn qua một cái nói lớn:” Oa oa oa, không ngờ là văn thư do Hoắc lang quân ký, đại nữ, người nhìn xem con dấu thật xấu. Nói không chừng là đồ giả đấy, nhất định phải bảo chúng lấy ra ngọc thạch đẹp nhất mới tha.”

Vân Âm có chút thất vọng nói:” Là thật đấy.”

Lục y nữ tử chưa cam tâm, quát Tịch Lệ Mã:” Các ngươi là đám mã tặc khốn kiếp phải không?”

Lúc này có con hổ còn to lớn hơn nữa đủng đỉnh đi tới, dùng con mắt màu vàng nhạt lãnh đạm nhìn Tịch Lệ Mã khiến hắn lại phải lùi lại bước nữa, quay sang gầm khẽ với con nhỏ trên tảng đá.

Con hổ nhỏ nhảy xuống, đi theo con hổ cực lớn kia quay về đội xe, rất có phong thái vương giả.

Vân Âm thất vọng lắm, suốt dọc đường mãi mới gặp được một đám người trông giống mã tặc, ai ngờ là thương đội hợp pháp, nàng tuy ngang ngược nhưng vẫn biết lý lẽ, hậm hực ra hiệu cho đám võ si thu vũ khí lại.

Đội xe lên đường, đám võ sĩ cũng hộ tống thiếu nữ kỳ lạ rời đi, Tịch Lệ Mã lau mồ hôi, đá Hách Lý Mục đang ngồi bệt xuống đất một phát:” Sau này quản cái mồm của ngươi, chúng ta sắp bước vào nội địa nước Hán rồi, trời mới biết gặp phải quý nhân gì, ngươi mà giở cái thói ở Đại Nguyệt Thị sẽ hai chết mọi người đấy.”

“ Hách Lý Mục, ta nợ ân tình của cha ngươi, lần này cứu được ngươi đã trả hết rồi, ngươi không phải là vương tử cao quý nữa, ngươi chỉ là một hỏa kế trong thương đội, quên thân phận của ngươi đi, Đại Nguyệt Thị đã không tồn tại nữa.”

Hách Lý Mục như người mất hồn nhìn cái áo da bẩn thỉu mình đang mặc, Đại Nguyệt Thị hết rồi, không còn quốc gia bảo hộ, người Đại Nguyệt Thị họ như cừu dê vô chủ trên hoang nguyên, ai nhặt được là của người đó, nay sống được đã là may mắn rồi, cúi gằm mặt gật đầu.

Từ khi vào hoang nguyên nguồn nước hiếm hoi nên hai con hổ rất ít tắm rửa, cái thứ hổ bẩn thỉu, Vân Âm không cho vào xe ngựa của mình. Cho nên hai con hổ ngồi ở càng xe, đặt móng hổ lên mông ngựa, đánh xe cho Vân Âm.

Bà tử đánh xe bực lắm, vì hai con hổ quá nặng, khiến bốn con ngựa kéo xe rất vất vả, hơn nữa lại còn nhanh mệt, vì chúng dùng tinh lực đề phòng hổ nhiều hơn cả tinh lực kéo xe.

Trong xe Vân Âm trải thảm rất dày, nằm trên đó như là nằm trên mây, dù đường xá khó đi, nàng ở bên trong chẳng thấy vất vả lắm.

Nha hoàn của nàng tên là Điểm Mặc, lấy từ trong câu hung vô điểm mặc (dốt nát), do mẫu thân nàng chuyên môn cấp cho. Nha hoàn theo Vân Âm thì ngốc một chút vẫn hơn, nếu không sẽ kéo Vân Âm ngây thơ lớn gan xuống hố sinh họa.

Đương nhiên bên cạnh Vân Âm còn có một ma ma túc trí đa mưu, vốn là một cung nữ tuổi cao rời cung, cực kỳ tinh.

Đại Vương thèm cái xe ngựa êm ái của Vân Âm lâu rồi, vừa thò đầu vào liền bị Vân Âm lấy hết sức đẩy ra, cái con này giờ nhiễm hết cả bốn thói xấu gian lười tham hư.

Thịt không ngon không ăn, không hối lộ không nhờ vả được, không lợi lớn không nhúc nhích.

Trước kia Vân Âm chỉ cần một cuộn len là Đại Vương vui vẻ chạy theo nàng chơi cả ngày, giờ cho cả miếng thịt lớn nó cũng không hứng thú nữa.

Đầu không vào được, Đại Vương chổng mông dùng đuôi quấy nhiễu không cho Vân Âm ngủ.

Điểm Mặc hung dữ ôm lấy đuôi hổ, nhưng thân thể mong manh bị Đại Vương quật rầm vào khoang xe.

Vân Âm nổi giận quát một tiếng, Đại Vương dừng quẫy đuôi, chui đầu vào, miệng nó rõ ràng cười nanh ác, sau đó kiếm chỗ thư thái nhất nằm xuống.

Hồ con cũng muốn chui vào, bị Đại Vương tát văng ra ngoài.

Đó chỉ là chút tiêu khiển trên chặng đường xa mà thôi.

Bắt đầu tới gần quận Võ Uy, thương đội lẫn người đi đường nhiều lên, Vân Âm chưa bao giờ thấy nhiều người nghèo như vậy.

Thượng Lâm Uyển cũng có người nghèo, nhưng ở đó người nghèo là không ở trong nhà ngói, trong nhà chỉ có bánh nướng cháo với dưa muối để ăn, không có áo lành để mặc.

Người nghèo ở Lương Châu thì chỉ nghĩ bữa tiếp theo có gì ăn không?

Người Khương đen xì xì, hoặc có lẽ là vì họ không phải đen, mà bẩn nên đen, làm bề ngoài họ trông càng thảm, nhìn cảnh đó đám Lục Y hối hận vì tranh nhau tới đây rồi.

Nhà cửa thì toàn bằng đất, lưa thưa xiêu vẹo, đây một cái, kia một cái, nhìn chán hơn cả cảnh hoang nguyên.

Hồng Tụ nhìn ba nha hoàn im thin thít không còn hưng phấn như mấy ngày trước:” Các ngươi đòi đi đấy nhé, ta không ép.”

Thái Hoa thở dài rầu rĩ:” Sao lại có nơi nghèo như thế.”

Lục Y tuổi nhiều hơn một chút, cho nên vẫn nhớ chuyện cũ, an úi hai tỷ muội:” Khi mẫu thân đưa ta tới nhà, nhà chúng ta cũng nghèo như thế đấy, còn không có nhà ở kìa. Gia chủ làm quan nơi này, nó sẽ mau chóng trở nên giàu có thôi.”

Nhà trong lời Lục Y tất nhiên là chỉ toàn bộ Vân thị, kỳ thực Vân thị bây giờ là xưng hô rất mơ hồ, phó phụ Vân thị kỳ thực cũng chẳng phải là phó phụ, chẳng qua là người ta thói quen gọi như vậy thôi.

Những phó phụ đều là người giàu có, bọn họ đều có nhà cửa sản nghiệp ở Phú Quý thành, thuê người làm ở đó, bán luôn đồ cho xưởng Vân thị, quá tiện lợi, vì thế có người còn gọi Phủ Quý thành là Vân bán thành.

Hoàng đế vui vẻ thấy điều đó.

Vân thị muốn khai thác Lương Châu thì vô số tài sản ở kinh thành sẽ là con tin cho hoàng đế.

Nhưng khi ngày nào đó tới, hoàng để sẽ phát hiện ra, cái gọi là gia sản khổng lồ của Vân thị kỳ thực đều thuộc về từng cá nhân, chẳng phải là sản nghiệp Vân thị.

Những chuyện này đương nhiên là Hồng Tụ chẳng nói.

Bình Luận (0)
Comment