Sau khi hai bên đường bắt đầu xuất hiện nông điền, điều đó báo hiệu trọng trấn Võ Uy ở ngay trước mắt.
Thứ sử Võ Uy là Tư Mã Tương Như phái chúc quan tới nghênh tiếp, nhưng Hồng Tụ lờ đi, đội xe đi vào thành Cô Tang, sau đó lệnh tướng lĩnh thủ vệ nơi này, phong tỏa thành, không cho người không liên quan ra vào.
Tư Mã Tương Như giỏi quyến rũ nữ nhân có trượng phu.
Chẳng biết câu này làm sao mà truyền đi, dù sao thì nay thanh danh của Tư Mã Tương Như ở Trường An thối hoắc rồi, phàm là nữ tử nhà lành không ai muốn dính dáng tới hắn, sợ bị lời ra tiếng vào.
Trước kia câu chuyện ái tình của hắn và Trác Cơ một thời được truyền tụng đẹp đẽ ra sao thì bây giờ bị lưu truyền ác độc bấy nhiêu.
Hồng Tụ và Trác Cơ xuất thân cùng nhà, sao có thể dính dáng tới loại người tai tiếng như thế. Hơn nữa Tư Mã Tương Như chạy đi nghênh tiếp thiếp thất của Vân Lang chỉ càng làm người ta khinh bỉ.
Thế nên Tư Mã Tương Như khổ không sao kể xiết.
Vốn định làm nên một phen thành tích để hoàng đế coi trọng, dù sao Lương Châu đất rộng người thưa, sắp có lượng lớn di dân tới, chỉ cần bố trí tốt, sau này có thái tử sau lưng, thăng tiến là chuyện tầm tay.
Nào có ngờ chiến sự kết thúc, Vân Lang thành Lương Châu mục, nói trắng ra thì hành lang Hà Tây này là hậu hoa viên của y, y sẽ không cho Tư Mã Tương Như có thành tựu gì hết. Bản thân hắn nghĩ thế.
Ví như thành Cô Tang trọng yếu nhất của quận Võ Uy, hắn là thứ sử mà thậm chí không có tư cách vào thành, Hồng Tụ tới nơi lập tức thành chủ nhân của tòa thành này.
Đó là quyền uy của Lương Châu mục.
Cô Tang là trị sở của Lương Châu, dù hoàng đế cũng ngầm thừa nhận đó là nơi an thân lập mệnh của Vân Lang, Hồng Tụ tới nơi này không khác gì về nhà.
Võ tướng thủ thành là Lý Chiêu dưới quyền chỉ huy Vân Lang, thành thủ là Bình Già.
Vân Âm tới nơi không thấy Hoắc Quang không có ở đây thì bất mãn lắm, chỉ huy Đại Vương xô ngã Bình Già, lệnh hắn ta trong vòng ba ngày phải đưa Hoắc Quang từ Đôn Hoàng về.
Bình Già quá quen với Đại Vương rồi, biết nó thích dọa người chứ không hại ai bao giờ nên không sợ, nhưng cảnh này lọt vào mắt đám phó dịch trong thành Cô Tang thì sợ mất nửa cái mạng.
“ Đại nữ phải nói lý chữ, từ Đôn Hoàng tới Võ Uy tới 2000 dặm, dù ngựa đi nhanh cũng mất mười ngày, đi về là hai mươi ba mươi ngày, muốn ba ngày thì phải xem gia chủ có thể lắp cánh cho Hoắc lang quân được không.”
“ Được, huynh ấy không tới thì ta tới Đôn Hoàng tìm cha.”
Bình Già nhìn đại nữ nổi nóng dùng roi ngựa quất chan chát lên bàn, cười nịnh:” Đường từ Đôn Hoàng tới Tửu Tuyền sắp thông, mà di dân một tháng nữa tới Võ Uy, tức là gia chủ bất kể thế nào cũng về Võ Uy, đại nữ kiên nhân một tháng là gặp được.”
Vân Âm đành ủ rũ bảo Đại Vương thả Bình Già ra.
Nhìn hai cái chân như cột nhà ra rồi, Bình Già thở nhẹ người, tiếp tục cười:” Gia chủ đưa tới rất nhiều ngựa tốt, đều đã thuần dưỡng rồi, đại nữ có muốn thử không?”
Không thấy cả cha và Hoắc Quang, Vân Âm không có hứng thú, ngựa của nàng lấy từ chuồng ngựa Trường Môn Cung, cũng là chiến mã hiếm có, nàng đâu thèm. Từ nhỏ Vân Âm luôn có thứ tốt nhất rồi.
Bố trí mọi việc xong xuôi, Hồng Tụ đứng trong viện tử trống trải, ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, nàng thích nơi này.
Chủ yếu vì nó xa Trường An.
Ở đây thậm chí không khí cũng cảm giác như thoáng đãng hơn, Hồng Tụ xoa bụng, nếu có thể sinh một đứa con thì sống quãng đời còn lại ở Võ Uy cũng không tệ.
Cho nên nàng càng khao khát gặp Vân Lang hơn Vân Âm, đêm qua nàng còn có một giấc mộng xuân, làm nàng rất hạnh phúc.
..... ......
Người lập công thì thường rất vênh váo, Tô Vũ cũng như thế, cho dù đối diện với Vân Lang mà nói, cũng không giữ bao nhiêu lễ số.
Tô Vũ sau khi rời thành Lam Thị không chút chậm trễ liền có người giết người Hung Nô áp giải, dùng xe ngựa thương đội ngày đêm không ngừng tới Đôn Hoàng.
Ở Hung Nô, hắn chiếu cố hai thị nữ Đại Nguyệt Thị, tới Đôn Hoàng hắn lập tức giao cho Tô Trĩ, chẳng hề có chút thương hương tiếc ngọc nào.
Hắn cứu hai nữ nhân đó vì tâm thái một con người, đợi hai nữ nhân đó an toàn, Tô Vũ thấy chuyện nên làm đã làm xong, hắn không muốn có dây dưa gì với Hồ nữ, thân phận sứ tiết không được phép vấy bẩn.
Tô Vũ kiêu ngạo chỉ bản đồ nói:” Trên danh nghĩa thành Loạn Thạch thuộc về chúng ta rồi.”
Một tòa thành xa tít, không có người, Vân Lang hỏi:” Chúng ta cần nhiều đất hoang thế để làm gì?”
Tô Vũ tức thì không vui, ai lại đi chê đất đai nhà mình ít chứ?
“ Từ thành Loạn Thạch đi về phía nam, vượt qua cao nguyên, Đại Hạp Cốc, sẽ tới tây nam Đại Hán.” Trương Khiên cười lạnh với Vân Lang:” Khi mỗ ở Đại Hạ nhìn thấy cả thổ sản của đất Thục, hỏi thì bọn họ nói mua từ Thân Độc, mà nước Thân Độc ở phía đông nam Đại Hạ, khi đó mỗ đoán Đại Hạ cách Trường An một vạn hai nghìn dặm. Mà đất Thục nằm tây nam Trường An, Thân Độc có thổ sản của Thục, chứng tỏ cách Thục không xa.”
“ Bởi thế mỗ kiến nghị bệ hạ, phái sứ nam hạ, từ Thục đi về phía tây nam, kiếm con đường khác thông tới các nước Tây Vực, tránh Hung Nô và người Khương, mặc dù hai lần thất bại, nhưng chứng minh phán đoán của mỗ là chính xác. Nay cùng với Hung Nô đi về phía tây, chúng ta phát hiện Đại Hạ không phải cách Trường An một vạn hai ngàn dặm, mà nước Thân Độc tiếp giáp với tây nam nước ta gần hơn tưởng tượng.”
“ Bởi thế thành Loạn Thạch đủ giá trị, theo mỗ suy đoán, qua thành Loạn Thạch có thể tiến vào Thân Độc, từ Thân Độc vòng qua tây nam Đại Hán tới Trường An. Một tòa thành có thể nối liền phía tây và tây nam Đại Hán, vì sao Vân hầu không coi trọng?”
Vân Lang đương nhiên biết Ấn Độ cách tây nam Đại Hán không xa, nhưng ở đó có một cao nguyên, thêm vào đỉnh núi cao nhất thế giới chắn đường, đi từ Đại Hán khó hơn lên trời, một con đường phải vượt qua dãy Himalaya thì làm gì có giá trị.
Trương Khiên, Tô Vũ muốn thông qua thành Loạn Thạch đem toàn bộ cao nguyên Tây Tạng ôm vào lòng Đại Hán, Vân Lang nghe mà đau đầu.
Nhà ngoại giao là thế, bọn họ mới là đám người tham lam nhất quốc gia, đến thịt muỗi cũng không bỏ qua.
Lúc này người sống trên cao nguyên Thanh Tạng chưa nhiều, sống ở nơi tương đối ấm áp, người Tạng nhiều lên vì người Khương bị người Hán đuổi lên cao nguyên, bọn họ hòa nhập với người Tạng, hình thành tộc người cường đại.
Ý kiến của Tô Vũ không được Vân Lang tiếp nhận, hiện giờ y không có đủ tinh lực cũng như thực lực vươn tay xa như vậy, tuy thế thông tin hắn mang về khá có ích.
Theo như lời Tô Vũ nói, người Hung Nô sau khi chiếm Đại Nguyệt Thị đã bắt đầu lơi lỏng, không đủ quyết tâm tây tiến nữa.
Nghĩ cũng phải thôi, người Hung Nô từ năm ngoái di cư, đi suốt cả năm trời, giờ kiếm được tòa thành vững trãi như Lam Thị để dừng chân, tất nhiên là nhiều người muốn ở lại.
Tô Vũ đã về, Trương Khiên phải rời Đôn Hoàng, bọn họ chuẩn bị cùng về Trường An báo cáo với hoàng đế về công tích vĩ đại của mình ở Tây Vực.
Còn loại chưa bước chân ra khỏi quốc môn, tầm mắt hạn hẹp như Vân Lang không cần nhiều lời, huống hồ y chẳng đủ chức trách, chẳng qua y là trưởng quan tối cao tây nam, trở về không thể không báo hành trình với y.
Quả nhiên gặp mặt không bằng nghe danh, hóa ra chỉ là kẻ danh phù kỳ thực, Tô Vũ cực kỳ xem thường.