Chẳng bận tâm thái độ của Tô Vũ với mình, tiễn hắn đi rồi Vân Lang tìm Tào Tương, mấy ngày qua Vân Lang không đi gặp Tào Tương, sợ đi gặp sẽ không đành lòng để Hoắc Khứ Bệnh hành hạ nữa.
Thời thiếu niên giảm béo dễ lắm, chỉ cần cho cái chùy gỗ đi đóng cọc là trong thời gian ngắn mỡ tiêu hết. Tào Tương thì không được, hắn đã qua tuổi đó, với lại tên khốn này mấy năm qua tửu sắc ăn uống, chẳng thiếu gì, thân thể phát phì là tín hiệu nghiêm trọng, nói lên thể chất của hắn đang nhanh chóng suy yếu.
Người như thế nếu luyện tập quá độ sẽ mệt chết.
Đương nhiên ở phương diện này Hoắc Khứ Bệnh có tiếng nói tuyệt đối, giao cho hắn thì Vân Lang yên tâm, chỉ không đành lòng nhìn thảm cảnh của huynh đệ thôi.
Phụ cận Dương Quan có rất nhiều lau sậy, thời điểm giao mùa xuân hạ, lau sậy đã cao hai xích, kỳ quái nhất là trong bãi lau sậy có rất nhiều cá.
Bãi lau sậy này sinh ra từ mưa mùa hè, không có nguồn nước đổ vào, Vân Lang nghĩ mãi không ra, vậy thì cá từ đâu tới?
Chỉ là cá thường không to, toàn là cá chép cỡ lòng bàn tay, thế là hiếm có rồi.
Vân Lang tới chỗ Hoắc Khứ Bệnh thao luyện Tào Tương, phát hiện hai vị nhân huynh này lại sắn ống quần đứng ở chỗ nước cạn, dùng lưới nhỏ bắt cá. Thùng gỗ trên bà đã có chút thu hoạch, toàn là cá bằng hai ngón tay, có hai con cá chạch lẫn trong đó rất béo.
Bên bãi lau sậy có bãi cát mịn, Vân Lang cởi giày đi xuống, cát hơi nóng, nhưng dễ chịu.
Tào Tương đã gầy hơn một chút, cúi xuống bắt cá không quá vất vả nữa, kéo lưới chạy khắp nơi, trông có vẻ thư thái lắm. Hắn nhìn thấy Vân Lang rồi nhưng không thèm để ý đên tên khốn bán đứng mình.
Hoắc Khứ Bệnh móc con cá dưới chân ném cho Vân Lang:” Hôm nay ăn cá chạch đi, cá nhỏ ăn chán lắm.”
Vân Lang lắc đầu:” Cá chạch cũng chán lắm, sao không bắt cá to một chút, lần trước ta câu được cá chép rất to.”
“ Câu cá thì sao giúp A Tương giảm béo được, ngươi xem, mông hắn to hơn mông ngựa rồi.”
Tào Tương đang kéo lưới chạy nghe thấy tức giận ném lưới đi.
Vân Lang nhặt lưới lên néo ra giữa bãi lau:” Ngươi kéo lưới chạy bên bờ làm sao mà bắt dược cá to.”
Tào Tương khinh bỉ:” Lão tử đời đời công hầu còn cần tự đi bắt cá à, muốn ăn sai bảo loại như ngươi là được.”
“ Ha ha ha, bắt cá là thú vui, loại ăn sẵn như ngươi làm sao hiểu.”
Vân Lang kéo lưới về, bất hạnh thay không có con nào, Tào Tương nhân cơ hội sỉ nhục một hồi.
Lúc này Vân Lang mới chú ý nơi mình vừa ném lưới phản chiếu ánh mặt trời loang loáng, có cá mới là lạ, thế là Vân Lang tìm chỗ khuất ánh mặt trời, quyết đoán tung lưới.
Kéo lưới về, cảm giác có hàng ngon rồi.
Có thật, ba cái đầu lâu, Hoắc Khứ Bệnh sau khi kiểm tra phán đoán ba người này bị chặt đầu, chuyện thế ở vùng này chẳng hiếm, chẳng ai truy cứu xem chủ nhân của nó là ai.
Dù sao mất hứng bắt cá rồi, ba nam nhân buồn chán ngồi dưới cây hồ dương uống rượu.
“ Sao người Hung Nô lại chạy nhỉ?” Tới giờ Hoắc Khứ Bệnh vẫn canh cánh trong lòng chuyện Hung Nô chưa đánh đã chạy:
“ Chạy là tốt, giết qua giết lại có gì hay, xem chém giết sao bằng xem mỹ nhân ca vũ. Càng ngày ta càng ghét chiến tranh, cũng ghét phải đấu đá với người ta, sống vui vẻ chút không được à? Ta nghe nói Hoa Sơn có phượng gáy, sau khi về Trường An ta sẽ đi Hoa Sơn một chuyến, dù không tìm được phượng hoàng, tìm vài luyện khí sĩ cũng được.” Tào Tương thực sự chán ghét đấu đá rồi, nhưng như lúc thiếu niên ưa náo nhiệt nữa:
Vân Lang nắm vốc cát mịn thả trôi qua khẽ tay:” Ta từng tới Hoa Sơn đấy.”
“ Im mồm!” Tào Tương chặn họng, thừa biết tên này mở mồm sẽ không có gì hay, đây là cái thứ chuyên phá hoại hứng thú của người ta:” Ngươi không để cho ta tưởng tượng một chút à?”
Vân Lang cười lớn:” Ta sợ ngươi đi không về thôi.”
Quý công tử như Tào Tương ít nhiều có giấc mộng điền viên, hâm mộ nông phu làm việc ở ruộng, thấy họ là người hạnh phúc nhất thiên hạ, chỉ cần trồng cây đợi thu hoạch, không có nhiều sầu lo phiền não.
Đợi khi tự mình xuống ruộng mới biết canh tác mệt thế nào, đợi khi vất vả cả năm sắp tới vụ thu hoạch bị một trận mưa mất trắng mới biết thiên tai là gì.
“ Ta muốn xây một gian nhà tranh ở nơi vắng vẻ ở Hoa Sơn, mở cửa sẽ có mây màu bay vào. Khi đó ta không làm gì hết, một ấm trà nóng, một bầu rượu, ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc tới già.” Tào Tương tưởng tượng:
Hoắc Khứ Bệnh chế nhạo:” Ít nhất ngươi phải có thêm hai chục hộ vệ, nếu không chỉ một ngày ngươi bị dã thú tha đi rồi.”
Vân Lang bổ xung:” Còn có sáu thị nữ nữa, vóc dáng mỗi người mỗi khác, từ gày tới béo đều có cho bớt nhàm chán.”
Tào Tương mặt dày cười hăng hắc:” Còn cần ba trù sư, à, có cả nhạc công nữa, ta thích nghe khúc từ, thị nữ phải biết ca vũ, đương nhiên xinh đẹp là tiêu chí hàng đầu. Không tệ, không tệ, khi nào chúng ta về cùng đi làm luôn ...”
Hoắc Khứ Bệnh và Vân Lang nhìn nhau cười, thế thì nhà tranh cái quái gì nữa, sắp thành biệt viện rồi, đông người tụ tập như thế, có khi chẳng mấy chốc sinh ra Thượng Lâm Uyển thứ hai.
“ Ài, ta phải ở lại Lương Châu vài năm, các ngươi về xây nhà trước đợi huynh đệ.” Vân Lang cảm khái:
“ Không thể nào, ngươi mà ở Lương Châu lâu ngày thì không ai yên tâm được, cữu cữu ta càng ngày càng khó tính ...” Tào Tương khẳng định chắc chắn:
Chủ đề bất tri bất giác phát triển theo chiều hướng không còn hứng thú rồi, Hoắc Khứ Bệnh ngáp rõ to ngủ luôn, Vân Lang cũng muốn ngủ, Tào Tương cứ lải nhải không sao ngủ được.
Lưu Nhị từ xa chạy tới, Vân Lang thở dài, mình muốn lười biếng một ngày cũng không xong rồi.
“ Quân hầu, có một người tên Đệ Nhất Danh Chiêm muốn gặp quân hầu.”
“ Ai bảo ngươi tới đây?” Đệ Nhất Danh Chiêm? Cái tên gì mà lạ, đầu óc Vân Lang đang thả lòng có hơi chậm chạp, mất một lúc mới nhớ là người Điền thị bị chia làm tám họ nhỏ, bực mình:
“ Là Đông Phương tiên sinh ạ, giờ ngài ấy đang tiếp khách.” Lưu Nhị cẩn thận đứng xa xan tránh ăn đòn:
Có thể khiến tên bất cần đời Đông Phương Sóc đích thân tiếp đãi hẳn không phải nhân vật đơn giản. Vân Lang tìm giày thì Hoắc Khứ Bệnh bất ngờ ngồi bật dậy:” Hôm nay ta nể mặt tên Đệ Nhất Danh đó, gặp mặt một phen.”
Nói xong xỏ giày vào sải bước đi luôn.
Tào Tương bảo Vân Lang:” Hắn lo cho ngươi đấy.”
“ Có cái gì mà lo.”
“ Lo ngươi tạo phản chứ sao? Một cái gia tộc lớn bị phân chia tan nát, trong lòng thế nào cũng có chút bất mãn, bệ hạ đối xử với bọn họ không hữu hảo, nên muốn kéo ngươi xuống nước. Chúng ta đi xem sao, không biết Điền thị sẽ dùng cách gì lung lạc ngươi, nói trước, nếu là mỹ nữ thì trực tiếp đưa cho ta.”
Tào Tương nói xong đi xem náo nhiệt, Vân Lang nghĩ một chút quyết định tới chỗ Tô Trĩ trước, gặp Đệ Nhất Danh Chiêm sau.