Tô Trĩ gần đây sắp chết mệt, từ khi xuân tới các loại bệnh dịch nồi lên, nơi này mười mấy vạn người chỉ có bảy tám y giả, có thể tưởng tượng nàng bận rộn thế nào.
Nữ tử ngốc đó lại có tinh thần trách nhiệm quá cao, không như Vân Lang chán việc là trốn đi chơi một buổi.
Khi Vân Lang thấy Tô Trĩ thì nàng vừa mới từ phòng khám đi ra, miệng còn ngậm một cái bánh khô chắc tính ăn qua loa cho xong bữa, nhìn mà thương, Vân Lang bế xốc nàng lên không cho phản đối đi về chỗ nghỉ ngơi đằng sau.
Dọc đường gặp không ít hộ phụ, bọn họ che miệng cười khúc khích tránh sang bên.
Tô Trĩ làm bộ phản kháng nhưng kỳ thực rất hưởng thụ sự sủng ái của Vân Lang, chẳng qua ý đồ thu hút thêm nhiều ánh mắt thôi.
Trong quân không thiếu mỳ, một ít rau xanh, một quả trứng gà, thế là có bát mỳ trứng không tệ rồi, Tô Trĩ không có thời gian ăn, cho nên ăn rất nhiều, huống hồ là sư huynh làm cho nàng, nàng húp hết luôn cả nước canh.
“ Chừng ba ngày nữa chúng ta tới Tửu Tuyền, muội an bài công việc ở đây rồi chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Tô Trĩ trề môi không vui:” Hừ, ả lẳng lơ Hồng Tụ đó tới đâu rồi?”
“ Thành Cô Tang, Vân Âm cũng ở đó.”
“ Muội không muốn gặp ả chút nào.”
Trước kia Tô Trĩ và Hồng Tụ là tỷ muội thân thiết, từ khi Hồng Tụ thành thị thiếp của Vân Lang thì không gần gũi nữa, Vân Lang chẳng thể yêu cầu các nàng làm thế, không đấu đá nhau là y phải cám ơn trời rồi, chuyển đề tài:” Muội nghỉ ngơi cho khỏe, bệnh nhân quá nhiều, chữa mãi không hết đâu.”
Tô Trĩ rất kiên định:” Bớt được người nào hay người đấy, trên đường về muội ngủ là được.”
“ Đợi tới thành Cô Tang, chúng ta sẽ ở luôn đó, ta mở cho muội y quán, chuyến này trong nhà cũng có y giả đi theo, muội không cần quá vất vả nữa.”
“ Nơi này nghèo lắm, y quán của huynh không kiếm được tiền đâu.” Tô Trĩ lo lắng:
“ Yên tâm, ta không có thiện tâm như muội, xưa nay chưa ai quan tâm sống chết của người nơi này nên tác dụng y quán rất lớn, không chỉ cứu người, mà còn khiến thái độ bách tính với quan phủ tốt hơn, thế nên coi như đây là chính sách an dân, ta trích thuế ra là được.”
Vân Lang bế Tô Trĩ trong lòng dỗ dành nàng ngủ say, đặt lên giường rồi mới về quân trướng.
Thấy Hoắc Quang, Tư Mã Thiên, nhưng không thấy Đông Phương Sóc, Hoắc Khứ Bệnh với Tào Tương xem náo nhiệt đâu.
“ Khách đâu rồi?”
Tư Mã Thiên uể oải đáp:” Bị Quan Quân hầu đánh đuổi rồi, lễ vật bị Bình Dương hầu cướp mất, Đông Phương Sóc đi an ủi người ta, nhưng tác dụng chắc không lớn, Quan Quân hầu ra tay nặng lắm.”
Vân Lang chỉ gật đầu một cái coi như đã biết, sau đó ngồi xuống tiếp tục xử lý văn thư bình thường.
Phê duyệt văn thư giống Tô Trĩ chữa bệnh, chẳng bao giờ là hết, chuyện cũng ngày một lớn, ví như gần đây Trương Dịch có số đông người Khương tụ tập.
Chuyện có phần quỷ dị.
Gần như toàn bộ người Khương đổ tới Yên Chi Sơn, trong đó xuất hiện không ít người Đại Nguyệt thị.
Vân Lang đang xem văn thư phát hiện Hoắc Quang ngồi im lìm chờ đợi, liếc mắt hỏi:” Ngươi muốn về Võ Uy?”
“ A Âm nói, nếu đệ tử không về Võ Uy trong vòng một tháng, muội ấy sẽ đi tìm chúng ta, tiện thể đệ tử đi xử lý đám người tụ tập mưu đồ bất chính kia.”
Hoắc Quang nếu có một mình thì thông minh vô địch, nhưng thêm vào Vân Âm thì khó nói khó nói.
Người Khương mỗi năm đầu hạ đều tới Yên Chi Sơn ca hát, kỳ thực ca hát là phụ, chủ yếu đây là cơ hội nam nữ tìm phối ngẫu của mình.
Tộc Hưu Đồ vương họ Luyên Đề, Hồn Tà vương họ Nghĩa Cừ, hai tộc này trời sinh là vương giả của người Hung Nô.
Kim Nhật Đê là một mạch Luyên Đề thị, hắn anh tuấn như thế là vì Hưu Đồ vương có thể chọn trước mỹ nữ trong loại đại hội này của người Khương, qua bao nhiêu đời mỹ nhân cải tạo gen, sinh ra thứ đẹp thái quá như Kim Nhật Đê không hiếm.
Những chuyện này do Kim Nhật Đê kể với Vân Lang, loại tụ hội này rất quan trọng với người Khương trong việc duy trì chủng tộc, ai ngăn cản sẽ bị căm hận.
Vân Lang tất nhiên sẽ phái người giám thị, nhưng phái quân đội đi thì không cần, bất kể đại hội liên quan tới việc sinh nở của nhân loại đều gắn với không khí vui mừng, quân đội không phù hợp.
Hoắc Quang biết điều ấy lại đề xuất phái binh, vậy chỉ có một mục đích thằng ngốc kiếm cớ chạy về Võ Uy.
Nhưng bất kể từ phương diện nào mà nói, để hắn về còn hơn để Vân Âm chạy tới Đôn Hoàng.
“ Đệ tử chuẩn bị cưỡi hai con Hãn huyết bảo mã về, nếu luân phiên cưỡi, trong vòng năm ngày có thể về nhà.”
“ Thế thì hộ vệ làm sao theo kịp ngươi?”
“ Đệ tử không cần hộ vệ.” Hoắc Quang rất kiên định:
“ Hồ đồ, bất kể thế nào cũng phải dẫn theo mười sáu hộ vệ, không được cưỡi hãn huyết mã.”
Thế là sau đó Vân Lang không thấy Hoắc Quang nữa, bực bội hừ một tiếng, ngày càng không có thiện cảm với cái thằng trộm khuê nữ của mình.
Thương thế của Đệ Nhất Danh Chiêm rất nặng, mất một cái tai trái, gãy bốn cái xương sườn, nằm trong gian phòng của quân y doanh.
“ Quan Quân hầu anh hùng bản sắc, một khi ra tay không dung tình, mỗ lĩnh giáo rồi, sau này không dám càn rỡ nữa.” Bị người ta đánh thành ra như thế rồi mà nụ cười của Đệ Nhất Danh Chiêm không giảm, cứ như là ai đó bị đánh chứ không phải hắn:
“ Các ngươi tới mục đích bất thiện, làm ta khó xử.” Vân Lang ra hiệu cho hắn không cần ngồi dậy:
Đệ Nhất Danh Chiêm nằm trên giường chắp tay:” Bọn mỗ đâu nhiều tâm tư như thế, trong lòng cũng không có chút oán hận nào, chỉ là gia tộc quá lớn, nhiều chuyện phải lo liệu trước, không thể cắm đầu tới Lương Châu, nếu có biến cố thì chết không đất chôn.”
Vân Lang đảm bảo:” Các ngươi tới Lương Châu, bất kể lập trường thế nào, ở vùng toàn người Hồ này, thế nào cũng thân thiết hơn một chút.”
Đệ Nhất Danh Chiêm chua xót nói:” Chỉ cầu quân hầu đối xử công bằng, không dám mong được chiếu cố.”
Vân Lang bình thản nói:” Đợi tộc trưởng hoặc là người có tiếng nói trong tộc của ngươi tới chúng ta nói chuyện, ta không nhìn vào quá khứ, chỉ xem biểu hiện bây giờ biểu hiện của các ngươi ra sao. Lễ vật của các ngươi, ta sẽ giúp lấy về, ở Lương Châu, chỉ cần tuân thủ luật pháp thì không có gì phải lo cả.”
Có được những lời này Đệ Nhất Danh Chiêm buông lỏng nhiều, nãy giờ gắng gượng lắm rồi, sức lực tiêu hao hết chắp tay một cái ngất xỉu.
Vân Lang không phải người dễ tiếp xúc, nhìn vòng tròn giao du của y là biết, nhưng người trong vòng tròn đó lại cực kỳ được y chiếu cố.
Điền thị rất muốn tham gia vào vòng tròn đó, nhưng mà từ thái độ của Hoắc Khứ Bệnh, Tào Tương, Đệ Nhất Danh Chiêm biết muốn bám vào cái xe ngựa Vân thị này không dễ.
Kỳ thực hắn là người đi thăm dò đầu tiên, trước khi tới Đôn Hoàng còn căn dặn cả hậu sự.