Vân Lang chắp tay sau lưng đứng nhìn Tuyết Sơn ở chân trời.
Tào Tương vừa xỉa răng vừa hỏi:” Nghĩ cái gì thế?”
Vân Lang thở dài:” Đệ Nhất Danh Chiêm lấy cả muội tử ra làm lễ vật, Điền thị hẳn là rất thảm.”
Tào Tương chẳng tán đồng:” Kẻ lấy muội tử ra tặng loạn khắp nơi nhiều lắm, đâu chỉ mỗi Điền thị, quan trọng là muội tử hắn dung mạo rất được, tiếc là mới mười hai tuổi, làm ta không ra tay được.”
“ Dương Lợi lúc gả cho ngươi cũng chỉ mới mười ba mà tên cầm thú ngươi cũng có bỏ qua đâu.”
“ Nói linh tinh, là 14, hơn nữa Dương Lợi phát triển sớm, không giống đám khuê nữ mà Đệ Nhất Danh Chiêm đưa tới, trừ cái mặt ra chẳng chỗ nào khác nam tử.”
Vân Lang xua tay, không hứng thú bàn luận loại chủ đề này với Tào Tương:” Trả đi, ta không muốn nuôi con giúp người khác.”
“ Vậy đồ đồng thì sao?”
“ Nhận chứ, đồ đồng thời Chu làm gì còn nhiều nữa.”
“ Xì, lễ khí nhà ta dùng là từ thời Vũ Đinh (*) truyền lại cơ, thời Chu thì có gì đâu.” Mỗi lần nhắc tới gia thế tông tộc là Tào Tương vô cùng đắc ý:
“ Cái Điền thị này ngươi đừng dính vào, ta vẫn nghĩ là bệ hạ thăm dò ngươi đấy, xem ra ta phải kiếm cơ hội về Trường An thôi, Khứ Bệnh cũng phải về, huynh đệ ta tụ tập một nơi có người khó ngủ. A Lang, về sau Lương Châu của một mình ngươi đấy.”
Lương Châu rất lớn, mâu thuẫn rất nhiều, chỗ dựa của Vân Lang chỉ có một vạn hai nghìn quân dưới quyền. Hoắc Khứ Bệnh sở dĩ khuất nhục nhận cái chức Hộ Khương giáo úy rắm chó là vì muốn giúp đỡ huynh đệ của mình.
Người Khương ở đây lòng dạ bất trắc, người Hán thì đầy phẫn nộ bất mãn, còn người Hồ bề ngoài tỏ ra nhũn nhặn nhẫn nhục, chỉ cần vượt khỏi tầm giám sát là biến thành mã tặc hung ác.
Trăm vạn đại quân của Lưu Lăng ở cách đó không xa công thành cướp đất, một khi thất bại, thế lực cũ của Hung Nô sẽ giết chết nàng rồi quay về.
Khi ấy Hà Tây chính là nơi an thân lý tưởng nhất.
Dưới tình huống đó, Vân Lang vừa phải giữ vững Hà Tây, vừa phải đợi cơ hội để đồ mưu Tây Vực, có thể nói nguy cơ tứ bề.
Đó là chưa nói Lưu Triệt ý đồ khó lường, đưa một đám người bất hảo tới Hà Tây.
Bởi thế tranh thủ lúc Hoắc Khứ Bệnh chưa đi, Vân Lang không chỉ suy tính tới an nguy một dải Đôn Hoàng, Ngọc Môn, Dương Quan, còn phải nhanh chóng ổn định Hà Tây, đưa kinh tế cất bước.
Mà khởi điểm của kinh tế, đặt ở Kính Thiết Sơn.
Cái cùng sơn cùng thủy tận này, không bán khoáng sản, không bán sản phẩm nguyên thủy thì bán cái gì?
Trước kia còn có gia súc, da lông thú, giờ toàn bộ phương bắc chỉ có thảo nguyên bao la, tha hồ chăn thả, chưa tới ba năm ai còn thiếu chút cừu dê nữa.
Thế nên chỉ còn sắt thôi, sắt hiện là yếu tố công nghiệp hàng đầu trong sản xuất cuộc sống hiện giờ.
Thông đường từ Đôn Hoàng tới Lũng Tây là chuyện quan cấp bách nhất hiện nay, không có đường thì đồ tốt tới mấy cũng vô ích.
Dù sao tòa thành chi tiêu lớn nhất thế giới bây giờ là Trường An, Vân Lang không biết thành La Mã lúc này thế nào, nhưng y biết rất rõ Trường An ra sao.
Chẳng hiểu cái tên ngu xuẩn Tư Mã Tương Như nghĩ cái gì nữa, đường từ Đôn Hoàng đã sắp làm tới Tửu Tuyền rồi, vậy mà đường từ Trương Dịch tới Võ Uy tới giờ hắn chưa gom đủ nhân thủ, chỉ biết liên tục gửi tấu chương về Trường An.
Bây giờ hắn đừng ngồi không yên, hẳn là biết không có khả năng Vân Lang buông tha cho mình, chỉ muốn mau mau về Trường An, tránh áp lực của Vân Lang.
Khi Đệ Nhất Danh Chiêm lần nữa gặp Vân Lang thì vẻ mặt không cách nào miêu tả, cả đời hắn chưa bao giờ thấy ai nhận nửa quà, trả một nửa, cứ như chuyên môn lựa chọn vậy.
Cách làm này khiến Đệ Nhất Danh Chiêm hoang mang, không hiểu rốt cuộc thái độ Vân Lang là sao? Hắn không dám hỏi, thất vọng dẫn muội tử rời Đôn Hoàng, di dân tới Võ Uy.
…………………. ………………….
Đại Vương nằm trên nóc nhà liếm móng, từ khi tới tây bắc, nó sinh ra thỏi quen này.
Thời tiết khô hạn tây bắc làm lông của nó sinh tĩnh điện, thi thoảng cọ vào áo lụa của Vân Âm, phóng điện tạch tạch làm Vân Âm không thoải mái, Đại Vương không thích.
Đại Vương cũng không thích nằm ở mặt đất, nó thích lên nóc nhà cao nằm, chỉ có gió mới làm nó thoải mái hơn.
Một cơn gió thổi tới, Đại Vương đột ngột đứng dậy, cái mũi to hít thở không ngừng, chốc lát sau nhảy xuống, thoáng cái leo lên tường thành, dọa đám người đi đường sợ mất vía, nó tiếp tục hít hít.
Đúng rồi, trong gió có cái mùi quen thuộc.
Thế là Đại Vương trượt xuống tường thành, móng vuốt sắc nhọn của nó để lại vết sâu trên tường.
Thành Cô Tang không có sông hộ thành, cho nên Đại Vương nhảy xuống, hướng về phía bắc gầm từ, sau đó quẫy cái đầu chạy đi.
Trên bình nguyên thông thoáng vang lên tiếng hổ gầm dữ đội.
Chiến mã của Hoắc Quang hí dài dựng hai vó trước lên, quay đầu muốn chạy. Hoắc Quang kéo cương quay đầu nó lại, chiến mã xoay nửa vòng, bất an dậm chân liên hồi, Hoắc Quang vỗ đầu ngựa một cái:” Sợ cái gì, đó là Đại Vương.”
Lời vừa dứt thì con hổ lớn cuốn theo cát bụi ầm ầm chạy tới như quái vật, con ngựa không điều khiển được nữa, Hoắc Quang nhảy xuống ngựa, ngựa hí tiếng nữa chạy mất.
Đại Vương chạy quanh Hoắc Quang mấy vòng, sau đó chồm lên đặt hai móng lớn lên vai hắn, sức nặng khủng khiếp của nó làm Hoắc Quang khuỵu chân xuống, cười khổ:” Ta không cõng được ngươi.”
Vừa rồi chạy gấp quá, bụng phập phồng, Đại Vương đè lên Hoắc Quang, không muốn nhúc nhích nữa.
Hoắc Quang cũng toàn thân đau nhức, sáu ngày đi hai nghìn dặm, không trụ nổi nữa nằm vật ra đó.
Một người một hồ nhìn thành Cô Tang gần trong gang tấc mà không tiến được một bước.
“ Ta rất nhớ muội ấy, Đại Vương, muội ấy cũng nhớ ta chứ?” Hoắc Quang vò đầu lớn của Đại Vương:” Lần đầu ta nhớ một người nhiều như thế.
Đại Vương dùng móng cào bầu rượu bên hông, lờ đi lời tâm sự thâm tình của Hoắc Quang, nó khát, muốn uống rượu.
Gia tướng vất vả bắt lại được chiến mã, nhưng không tới gần Đại Vương được, đứng xa đợi Hoắc Quang đi bộ vào thành.
…………… …………..
“ Ăn cơm đi!” Vân Âm lau tro bếp trên mũi, uy phong chỉ món ăn ê hề bày trên bàn nói với Hoắc Quang dựa vào cửa nhìn mình không chớp:
Hoắc Quang đi tới bên bàn cầm đũa lên, do dự một lúc nói:” Muội không đi đón ta.”
“ Huynh lại không phải trẻ con, sao phải đón?”
“ Lúc trẻ con không cần đón, người ta muốn gặp đầu tiên là muội.”
Vân Âm giơ nắm đấm lên:” Muội đi đón huynh những ba lần đều không thấy.”
Mới ba lần thôi sao? Hoắc Quang ỉu xìu cầm đũa lên ăn.
Vân Âm ngồi xuống phía đối diện, rất ôn nhu rót rượu đưa tới, nhưng Hoắc Quang cầm lấy chén bị nàng giữ lại:” Nghe nói Hồ nữ đẹp lắm?”
Hoắc Quang hơi khựng người, cái gì thế này:” Đúng thế, nhưng mà xinh đẹp bị người Hung Nô cướp đi mất rồi, số còn lại ... Hắc hắc, xấu không chịu nổi.”
“ Muội nghe nói nữ tử Quy Tư giỏi ca vũ.”
“ Sai, nam tử Quy Tư mới giỏi.”
Vân Âm đẩy chén rượu tới:” Uống đi!”