Hoắc Quang cầm chén rượu lên uống, mắt thì đảo như trộm, từ lúc hắn về bây giờ, biểu hiện Vân Âm vô cùng quỷ dị, không giống tính cách nàng chút nào.
Ra ngoài đón có ba lần tuyệt đối không phải phong cách của nàng, đáng lẽ nàng phải ngồi lỳ bên cổng thành đợi hắn về mới đúng chứ, sau đó làm cơm cho hắn ăn càng không phải chuyện nàng nghĩ ra, rồi còn hỏi mấy câu kỳ lạ nữa.
Phát hiện mấy cái đầu thập thò của đám nha hoàn ngoài cửa, Hoắc Quang chỉ muốn bóp chết đám gà lắm mồm ấy.
Ngây thơ khoáng đạt tự nhiên mới là Vân Âm trong lòng hắn, so đo tính toán như thế toàn là nguyện vọng tập thể của đám nha hoàn kia.
Hoắc Quang lại uống một ngụm rượu, đặt mạnh chén xuống bàn:” Bảo với tiểu sư nướng, đánh đám Lục Y một trận.”
Vân Âm cũng rất thông minh, hiểu ngay ra vấn đề, mở to mắt:” Huynh không thích sao?”
“ Ta thích muội đi đón ta ba trăm lần, thích muội nổi giận mắng vì sao lại mãi mới về, thích muội cười lộ răng, thích muội gặp ta đòi ta làm món ngon cho muội ăn.” Hoắc Quang mắt ôn nhu nói liền một tràng:” Không thích muội thế này.”
“ Thế thì tốt, muội cũng chẳng làm cơm cho huynh.” Vân Âm vỗ ngực thở phào, cầm ấm rượu vòi nhỏ lên tu một dài:
Hoắc Quang cười ha hả, banh mồm hổ con ra đổ cả bát cơm vào đó, con hổ chẳng khách khí nuốt hết.
Nói thật, cơm Vân Âm làm, không sao nuốt nổi, trông cũng đẹp mắt đấy, căn bản không phải cho người ăn.
....... .......
Tư Mã Tương Như một mình đứng bên Thạch Dương Hà thở ngắn than dài, chỉ có nửa năm thôi mà mái tóc đen của hắn nhuốm chút sương trắng.
Chưa làm được thơ, hoàng đế không cho hắn về kinh, mà Vân Lang thì sắp về thành Cô Tang rồi làm Tư Mã Tương Như cảm giác tai họa sắp ập xuống, hắn tin khi Vân Lang về thì đó cũng là lúc đầu hắn rụng xuống.
Đường đường một vị thứ sử, quản lý một vạn sáu nghìn hộ dân, tráng đinh hai vạn, nô lệ ba nghìn, thêm vào vật tư sung túc, theo lý mà nói thì làm một con đường không khó.
Thế nhưng lệnh làm đường đã phát ra gần một năm tới giờ Tư Mã Tương Như không làm được một tấc đường nào.
Hắn biết Vân Lang không phải người dễ ăn nói.
Chúc quan dân chính trưởng sử Khương Hoàn, chúc quan quân chính tư mã Ngô Đồng, nhiều lần kháng cự mệnh lệnh của Tư Mã Tương Như.
Trì hoãn lần lữa mãi, một năm trôi qua.
Tư Mã Tương Như suy sụp ngồi xuống tảng đá bên sông, Khương Hoàn, Ngô Đồng đều là người thái tử phủ phái tới, hắn chẳng làm gì được.
Bình Già dẫn người tới bên Thạch Dương Hà lấy nước.
Vân Âm giống gia chủ, uống trà rất cầu kỳ, nước trong thành Cô Tang cũng ngọt mát, vậy mà cứ nhất định lấy nước Thạch Dương hà. Bất kể là thùng gỗ chưa nước hay là phó dịch xách nước đều do Bình Già đích thân lựa chọn, mà hắn còn đi giám thị, làm bà cô tổ đó phật ý thì rất đau đầu, không nói cái khác, sai Đại Vương nằm lên người nửa ngày là đủ thảm rồi.
Tư Mã Tương Như ngồi ở tảng đá bên sông, chân dẫm xuống dòng nước giá lạnh, như bất kể lúc nào cũng có thể đâm đầu xuống kết thúc tính mạng.
Năm xưa khi Trác Cơ và Tư Mã Tương Như còn ân ái mặn nồng, hiển nhiên hắn là khách quen trong Trác phủ, thế nên Bình Già cũng quen biết vị tài tử văn tài hơn đời này, giờ nhìn cảnh thê lương ấy, có chút không đành lòng.
Bình Già đi tới bên cạnh nói nhỏ:” Không làm đường chết chắc.”
Tư Mã Tương Như ngẩng đầu lên thấy Bình Già, ngồi ngay ngắn:” Mỗ đang đợi chết đây, Lương Châu mục sát phạt quyết đoán, thái tử phủ cung cấm sâm nghiêm, có nơi nào lay chuyển nổi, mỗ phận con sâu cái kiến, hết cách rồi.”
“ Gia chủ ta là người biết lý lẽ.”
Tư Mã Tương Như cười khẩy:” Nếu ta chết, kết cục Ngô Đồng, Khương Hoàn sẽ thế nào?”
Bình Già giọng nhạt nhẽo:” Đương nhiên là cũng không còn đường sống, ta không hiểu hai kẻ đó cản trở sửa đường là vì nguyên cớ gì? Chẳng lẽ chúng nghĩ gia chủ ta không làm gì được chúng à?”
“ Chúng thực sự nghĩ thế đấy.” Tư Mã Tương Như thực sự hết cách rồi.
“ Ta nghe nói môn hạ thứ sử có hai lão phó, sáu tòng lại, hai mỹ từ phải không?” Bình Già tủm tỉm cười đột nhiên hỏi:
Tư Mã Tương Như cực kỳ thông minh, nghe thế đứng bật dậy:” Có hữu dụng không?”
Bình Già chắp tay:” Ít nhất lang quân có sửa đường.”
…… ……
Hoắc Quang về tới thành Cô Tang, tâm tình tốt hơn nhiều, một chiếc áo sa thoải mái mát mẻ màu xanh khoác lên người, thi thoảng bị gió nóng thổi bay bay, tóc buộc thành cái đuôi ngựa thoải mái.
Ngồi ngay ngắn bên bàn, mặt tập trung, tay cầm bút, mãi lúc lâu không đặt xuống, cuối cùng thở dài, rút cái đuôi hổ ở dưới bàn ra, nói với Đại Vương ngồi đối diện:” Sao không ra ngoài tắm nắng.”
Đại Vương lại vây đuôi, lần nữa vắt lên đùi Hoắc Quang.
Hoắc Quang không nhịn được nữa, nhảy qua bàn nắm tai Đại Vương, chuẩn bị kéo nó ra khỏi phòng.
Đại Vương tưởng là hắn muốn đùa với mình, húc đầu một phát vào bụng, Hoắc Quang không đề phòng ngã xuống, trượt trên sàn gỗ một đoạn xa.
Hoắc Quang nổi giận bật mình dậy, kẹp lấy cổ Đại Vương người vọt lên muốn vật ngã nó. Đại Vương nặng hơn năm trăm cân, thế nên nó chỉ hất đầu một phát là hắn lại văng ra xa, Hoắc Quang suýt ngã đau, trở mình nhìn Đại Vương thở hồng hộc.
Vân Âm cười khanh khách đi vào, đá đôi hài có quả bóng lông đi, chân đất cổ vũ:” Đại Vương cố lên!”
Đại Vương vui vẻ lắm, nhào tới như thái sơn áp đỉnh, Hoắc Quang kinh hoàng xoay người lăn trên mặt đất né được, không ngờ Đại Vương vươn ra tát ngã hắn, sau đó dùng cả hai móng đè lên ngực Hoắc Quan, đắc ý gầm một tiếng thị uy.
Vân Âm nhún nhảy đi tới xoa đầu Đại Vương:” Nó là trợ thủ của muội.”
Hoắc Quang mấy lần kéo móng Đại Vương ra mà không nổi, chấp nhận số mệnh:” Muội bảo nó ra chỗ khác được không, ta không thở được đây này.”
Vân Âm lắc đầu ra lệnh:” Nằm im há mồm ra.”
Hoắc Quang rất nghe lời, há mồm để Vân Âm nhét bánh ngọt vào mồm, quái lạ là Vân Âm nướng bánh rất ngon, làm cơm lại không nuốt được.
Đại Vương gầm mồm tiếng nhắc nhở, Vân Âm cho nó một miếng to, nó mới tiếp tục đè Hoắc Quang, đây là thủ đoạn sở trường của nó vì Vân Âm luôn sai nó dùng chiêu này trừng phạt người khác. Nàng ngồi xuống chống cằm, vui vẻ nói:” Huynh cứ thích chạy khắp nơi, từ tây nam về chưa lâu lại chạy đi tây bắc, phải đề Đại Vương đè mãi thế này, huynh không đi đâu được nữa.”
“ Huynh có biết ở nhà buồn lắm không, đại nương mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, chẳng thấy cười, tam nương thấy muội thì hỏi chuyện học tập, mẫu thân thì cứ thích bàn xem gả muội cho ai mới phù hợp. Hà công công càng ngày càng như quỷ, Liên bì cầu càng ngày càng tròn, thi thoảng lại biến mất không rõ làm gì? Bình công công chỉ toàn ngủ, Vân Triết thề đánh bại Lam Điền nên đày đọa bản thân học võ, đúng là vô dụng, không đánh nổi nữ hài. Hừ, đại nữ nhà khác còn bị muội đánh gãy răng, ai bảo nói xấu mẫu thân muội, muốn chết mà ...