Hoắc Quang biết tình cảnh của Vân Âm, cũng hiểu vì sao Tống Kiều lại đưa Vân Âm tới Lương Châu.
Vì sự tồn tại của Vân Âm phá vỡ nhiều quan niệm và quy củ, nàng là con tư sinh mà có địa vị con đích hệ cả đời không đạt được, khiến rất nhiều con thứ trong thế gia đại tộc sinh ra những ý nghĩ không nên có.
May Vân Âm là nữ, đặt Vân Triết vào vị trí đó thì nhất định khiến người ta kéo lên triều đường cáo trạng Vân Lang rồi.
Vân Âm tuy tính cách đơn thuần, nhưng lớn lên nàng dần dần hiểu điều ấy.
Hoắc Quang tỏ thái độ rất rõ ràng:” Đợi ta về đám người đó còn lấy thân thế muội ra nói, ta đánh giúp muội.”
“ Nữ mà cũng đánh à?” Vân Âm mở to mắt ngạc nhiên:
Hoắc Quang gật đầu dứt khoát: “ Chó sủa muội ta cũng đánh.”
Vân Âm cười khanh khách:” Nhưng mà huynh không được đánh nữ nhân, truyền đi không tốt.”
Hoắc Quang vỗ ngực:” Lão tử nóng máu lên còn suýt giết cả cha, muội nghĩ ta bận tâm nam hay nữ à?”
“ Không được, không được, huynh đánh nam, muội đánh nữ, đánh cho chúng không dám nói nữa được không?” Vân Âm ánh mắt trở nên ôn nhu như nước, giọng thỏ thẻ:
Ực, hơn một năm không gặp, Vân Âm cứ như ăn bột nở mà lớn lên vậy, Hoắc Quang nhìn gò má hồng hồng đáng yêu kia, không nhịn được, đưa tay ra sờ … Sờ không tới, hắn vừa định ngồi dậy đã bị Đại Vương thô bạo đặt móng lên mặt ấn xuống.
Hoắc Quang gạt vội chân nó ra, thở phì phì hét lên:” Con khốn kiếp này phải lột da nó.”
Vân Âm cười lăn ra sàn.
Bên ngoài có người huýt sáo, Đại Vương lập tức bỏ Hoắc Quang phóng vọt ra ngoài.
Người huýt sáo là Hồng Tụ, nàng đứng bên cửa sổ tựa cười tựa không nhìn Vân Âm một cái, sau đó dắt Đại Vương đi.
“ A Quang, vừa rồi tam nương nhìn muội lạ lắm.” Vân Âm gãi gãi đầu bối rối:
“ Hắc hắc, muội không phát hiện ra à, ánh mắt ta nhìn muội mới là lạ.”
….. …..
Đại nghiệp làm đường của Tư Mã Tương Như bắt đầu từ bắc môn thành Cô Tang.
Hắn không làm như lời Bình Già mang lão phó, tùy tùng, mỹ tỳ đi làm đường mà ra phố, thuê một số người nhàn tản, vào kho lấy ít công cụ, mua hai con trâu, một con lừa, một cái xe, sau đó lập tức dấn thân vào đại nghiệp.
Tức thì chuyện thứ sứ làm đường thành đề tài bàn tán xôn xao trong thành.
Trưởng sử Khương Hoàn, tư mã Ngô Đồng ra khuyên giải hắn bỏ cái chuyện vô nghĩa này.
Tư Mã Tương Như chỉ cười, bất kể hai người kia khuyên can thế nào, đảm bảo thái tử bảo vệ họ thế nào, hắn một mực nói lệnh thứ sử không dám không nghe.
Khương Hoàn, Ngô Đồng từ địa phương được Lưu Cư đề bạt, nên không biết con người Vân Lang, thấy Tư Mã Tương Như sợ Vân Lang như thế thì khinh bỉ bỏ đi.
Lão phó thấy lang quân tự mình làm đường rồi, không thể không tham gia, tuy chỉ có hai mươi mấy người, một ngày mệt mỏi cũng làm được đoạn đường mười trượng.
Tòng lại rót nước đưa thứ sử uống, lấy gan hỏi:” Hai vị Khương Ngô đều đã nói rõ, chuyện từ chối làm đường cứ đổ lên người họ, thứ sử vì sao còn đày đọa mình như thế?”
“ Lời chót lưỡi đầu môi, không có ý nghĩa gì, chuyện liên quan tới tính mạng, cẩn phải cẩn trọng. Mỗ lúc này tuy vất vả, nhưng không lo tới tính mạng, hai kẻ đó xuất thân thô bỉ, chỉ biết luồn cúi, không hiểu uy đại tướng, cho rằng dựa vào thái tử là có thể kê cao gối ngủ kỹ.” Tư Mã Tương Như liên tục lắc đầu:” Ngu si, ngu si.”
Tòng lại kinh sợ hạ giọng xuống:” Nói vậy hai vị Khương Ngô chết chắc rồi?”
“ Ngày Vân hầu tới chính là ngày họ rụng đầu.”
“ Vậy thái tử ....”
“ Ta đã viết một phong thư, lúc này đã tới tay thái tử rồi, hai người Khương Ngô vô cớ sinh sự, ta đã báo lên, thế là trọn tình trọn nghĩa đồng liêu, khuyên giải rồi mà hai người đó không nghe, mỗ biết phải làm sao?” Tư Mã Tương Như đứng lên lau mồ hôi, tranh thủ lúc trời còn sáng tiếp tục làm đường:
Điều tòng lại không nghĩ tới là, chuyện đã xảy ra một năm, vì sao Tư Mã Tương Như không báo sớm? Tận bây giờ nước tới chân mới nhảy.
Kỳ thực chuyện đơn giản, ngoài kia đồn đại oán hận giữa Vân Lang và Tư Mã Tương Như, nhưng nói tới hận đoạt thê thì phải là hận của Tư Mã Tương Như mới đúng, là Vân Lang cướp thê tử của hắn.
Hận này làm sao hắn nguôi ngoai được, nay Vân Lang chặt đầu hai người Khương Ngô, ắt thù oán với thái tử, hắn sẽ nhịn nhục, đợi một ngày báo thù rửa hận ...
Tất nhiên gặp Bình Già cũng chẳng phải tình cờ.
Cái nóng nhanh chóng tới tây bắc, Tư Mã Tương Như đã làm đường một tháng rồi, mặc dù cả tháng hắn chỉ mới làm được chưa tới hai dặm đường, nhưng đường rất chắc chắn, bất kể là kè đường hay đầm đất, đều không có chút sơ sót nào.
Có lẽ vì quá vất vả mà vị lão phó của Tư Mã Tương Như tuổi giá sức yếu ngã gục trên công trường.
Tư Mã Tương Như phơi nắng tới đen xì khóc thảm, tự mình ôm lão phó mai táng bên đường, ngồi trước mộ làm khúc bi ca, sau đó lại tiếp tục làm đường.
Hoắc Quang thích ngồi trong thư phòng để gió tiền sảnh thổi qua người, rồi bay qua cửa sổ sau, như thế tuần hoàn không dứt.
Hắn cực kỳ sợ nóng.
Hai ngày nữa thôi là ngày tháng tốt đẹp của hắn sẽ kết thúc, thở dài một tiếng, nghĩ tới hai ngày nữa đại quân di dân khổng lồ sẽ tới, đầu hắn muốn nứt toác.
Giờ thì hiểu sao sư phụ rộng lượng cho hắn về quận Võ Uy sớm rồi.
Hai người Khương Hoàn, Ngô Đồng ở chuyện nghênh tiếp di dân vô cùng để tâm, chẳng những làm lán cho di dân che mưa tránh nắng, còn phân chia đất đai, việc nào cũng tỉ mỉ, có thể gọi là quan giỏi.
Giờ chỉ cần di dân tới, dựa theo danh sách phân bố đất đai là sơ bộ an bài xong di dân.
Toàn bộ sách lược hắn đã xem qua, vô cùng hài lòng, thậm chí đại biểu cho Lương Châu mục, ban thưởng cho hai người họ.
Thế là càng có nhiều người chế nhạo Tư Mã Tương Như, với năng lực hai quận Võ Uy, Trương Dịch, bố trí di dân là cật lực rồi, đâu ra sức mà đi làm đường.
Giờ hai người Khương Ngô được ban thưởng đã chứng tỏ, Lương Châu mục không quá để tâm chuyện làm đường, hoặc căn bản là không dám làm khó hai người họ.
Tư Mã Tương Như sau khi nghe chuyện này, chẳng những dừng làm đường mà còn bán cả bảo mã hương xa, lấy thêm tiền thuê thêm người làm đường.
Đợt đầu sáu vạn người tới Vũ Uy, Trương Dịch.
Những người di cư đợt đầu này rõ ràng là người không phản kháng ý chỉ của hoàng đế, cho nên bọn họ sẽ được ưu đãi.
Vân Lang cho phép bọn họ khai khẩn xung quanh thành Cô Tang, cho phép bọn họ xây dựng nhà bên Thạch Dương hà.
Sáu vạn người kéo tới đông nghìn nghịt, nhưng chia ra thì vẫn thưa thớt lắm.
Cho dù nhóm người này được nhiều ưu đãi, phân chia đủ nông điền, thế nhưng con người chẳng bao giờ biết đủ. Những người phân đất xa hơn một chút, thấy những người được xây dựng thôn làng bên thành Cô Tang thì nhao nhao phản đối.
Thậm chí có người tụ tập di dân bất mãn bị chia ruộng đất ở nơi xa tụ tập gây sự, hai người Khương Hoàn, Ngô Đồng không biết xuất phát từ ý đồ gì mà không giải quyết, đổ hết rắc rối lên đầu phủ Lương Châu mục.
Ba ngày sau di dân không giải tán mà còn lớn gan kéo tới thành Cô Tang.
Khi di dân tới Hoắc Quang dựa theo khu vực Khương Hoàn, Ngô Đồng vạch ra mà đưa đi, theo hắn thấy hai người đó đã làm rất tốt.
Di dân ở xa so với di dân ở quanh thành Cô Tang sẽ có nhiều lương thực hơn, nhiều trâu hơn, nhiều nông cụ và đất đai hơn. Hoắc Quang thấy an bài vậy là tương đối hợp lý, kỳ quái là vì sao đám người này còn gây chuyện.
Khi di dân tụ tập trước cổng thành đợi câu trả lời, Hoắc Quang mặc thanh sam, hông đeo bảo kiếm, nách kẹp cuốn sách như sĩ tử đi chơi xuân, một mình xuất hiện ở cổng thành:” Mỗ là Hoắc Quang, các ngươi vì sao tụ tập ở đây?”
Có lẽ vì thấy hắn ít tuổi, di dân lớn gan hơn, một người có tuổi đứng lên chỉ Hoắc Quang:” Vì sao chúng tôi tới trước lại bị chia đất ở chân núi, đất ở đó đều là đất hạn bạc màu, làm sao mà sống được?”
Hoắc Quang gật gù biểu thị đã nghe rõ, quay đầu sang nhìn Ngô Đồng đứng xem náo nhiệt:” Chuyện phân phối đất đai đều là ngươi và Khương trưởng sự bố trí, theo lý mà nói những người này phải đang bận xây dựng nhà ở, vì sao lại tới đây gây sự?”
Ngô Đồng cười nhạt:” Chẳng qua là một đám điêu dân mà thôi, công tử hạ lệnh một tiếng, Ngô mỗ cho chúng biết sự lợi hại của luật pháp.”
Di dân đứng lên này được mọi người nhất trí bầu ra làm đại biểu, nổi giận bước tới:” Quan phủ hứa cho chúng tôi trâu, hạt giống, công cụ đều không có, lại bắt chúng tôi sống xa thành. Nào nào, công tử không cần đối phó với phụ nhân trẻ nhỏ, giết lão hán là bọn họ sợ rồi.”
Hoắc Quang gật đầu tuốt kiếm, ánh théo loáng lên, một cái đầu lâu rơi xuống đất, máu phọt cao hơn trượng, thi thể đứng nguyên tại chỗ chốc lát rồi đổ gục.