Kiếm xuất như điện xẹt, thậm chí cái đầu lâu Ngô Đồng vẫn đang mỉm cười, bốn xung quanh chết lặng, không ai dám nói một lời.
Giày của Hoắc Quang dính ít máu văng ra, nhíu mày nói:” Lau sạch đi.”
Thủ lĩnh di dân rùng mình một cái rồi ngồi xuống, dùng ống tay áo lau sạch mau, sau đó khom người đi lùi ngược lại như lão phó đợi nghe lệnh chủ nhân.
Di dân cúi đầu né tránh ánh mắt của Hoắc Quang.
“ Về đi, xây dựng nhà của các ngươi, trước khi mùa đông tới mỗi người cần có căn nhà ấm cúng để ở, vụ mùa năm nay đã lỡ, các ngươi chỉ có thể đợi năm sau. Cho nên trong thời gian còn lại xây nhà, chuẩn bị chủi lửa, sửa sang ruộng đồng, đào kênh mương. Mọi chuyện đều do các ngươi làm, không có thời gian cho các ngươi đi gây rối. Còn về phần hạt giống, gia súc, nông cụ quan phủ hứa với các ngươi sẽ có.”
Thủ lĩnh di dân vâng dạ rồi quát tháo đám đông sợ mất vía rời đi.
“ Sai Khương Hoàn lập tức đem vật tư di dân cần phát cho họ, trước mùa đông nếu còn có di dân tới tìm ta thì ta sẽ đi tìm hắn.” Hoắc Quang lạnh lùng nói với tòng lại của Ngô Đồng rồi căm ghét nhìn cái xác một cái bỏ đi:
Kế hoạch định ra nghiêm ngặt rồi thì cứ chấp hành cho tốt, lại còn muốn gây khó dễ, không cần biết hắn xuất phát từ tâm tư gì, Hoắc Quang không rảnh tìm hiểu.
Khương Hoàn hay tin đại kinh, hắn không đi tìm Hoắc Quang mà đi tìm Tư Mã Tương Như.
Tư Mã Tương Như nghe Khương Hoàn kể xong trầm ngâm chốc lát:” Dựa theo cách người ta mà làm, nếu ngươi mà chết, kế hoạch đồ mưu Tây Vực của thái tử sẽ hỏng, ngoài ra kiếm thêm người giúp ta sửa đường.”
Khương Hoàn vừa sợ vừa giận:” Sao có thể giết người tùy tiện như thế? Thằng nhãi đó là cái thá gì?”
Người đã giết rồi còn nói câu ngu xuẩn như vậy, Tư Mã Tương Như không giải thích thêm nữa, tiếp tục làm đường.
Khương Hoàn khiếp hãi không thôi, hắn cứ nghĩ cho dù Vân Lang muốn đụng chạm tới mình cũng phải hỏi qua ý thái tử, vuốt mặt nể mũi, chẳng ngờ chưa cần tới Vân Lang, đệ tử y đã có thể thẳng tay giết người chẳng do dự gì như thế.
Giờ hối hận cũng muộn, nhớ lời cảnh cáo Tư Mã Tương Như trước kia, chỉ cần Vân Lang tới Vũ Uy là hắn mất mạng.
Thế là tín sứ ngay trong đêm xuất phát, tới thẳng Trường An.
Đại đội nhân mã của Vân Lang rầm rộ men theo đường mới làm di chuyển vào sâu trong Hà Tây.
Hành động này khiến người Khương ở Đôn Hoàng lẫn người Hung Nô cách đó ngàn dặm thở phào, Vân Lang rời đi chứng tỏ thái độ của Đại Hán với Tây Vực dừng ở mức độ quan sát.
Khi qua quận Tửu Tuyền, Vân Lang rất cẩn thận, không lâu trước đó Tùy Việt đem vô số súc sinh chết bệnh chia cho bách tính đương địa, y còn sợ nơi này sẽ phát sinh bệnh dịch.
Kết quả thể chất người nơi này vô cùng cường hãn, Vân Lang cắm trại bên suối phát hiện người Khương ở đây trông khỏe khoắn hơn năm ngoái nhiều.
Bọn họ sạch sẽ hơn.
Tô Trĩ đi ra ngoài suốt cả ngày tới chập tối mới về, cười miệng toét ra, tựa hồ phát hiện chuyện gì khiến người ta vui vẻ lắm vậy.
“ Sư huynh, người bệnh ở đây ít đi nhiều, thì ra bọn họ vẫn nhớ lời muội, chịu khó tắm rửa, nên chấy rận giảm đi nhiều lắm. Muội lại phát cho họ rất nhiều thuốc giết sâu bọ, bọn họ cao hứng nhận lấy, nói là thuốc này tốt lắm, ai nấy uống vào đều khỏe hơn nhiều.”
Vân Lang nghe vậy cũng thấy vui mừng, gật gù một câu tâm đắc:” Chỉ cần sạch sẽ là có thể giảm được nửa số bệnh tật rồi, mong rằng tắm rửa sẽ thành thói quen sinh hoạt của người Khương.”
“ Cũng nhờ nơi này có nhiều suối, rất thuận tiện nên mới được như thế, nơi khác chưa chắc.” Tô Trĩ hí hửng khoe:” Huynh biết không, bọn họ còn lập cái miếu nương nương tắm rửa đấy, có rất nhiều người tới cúng bái.”
Vân Lang chẳng tỏ ra vui vẻ, giọng lớn lên:” Cái gì đừng nói là họ dựa theo hình dáng của muội sau đó khắc tượng đặt bên phòng tắm nhé.”
Tô Trĩ vờ giận đánh Vân Lang một cái, rồi thuận đà dựa vào lòng y:” Dù vì nguyên nhân gì, chỉ cần cuộc sống mọi người tốt hơn là chuyện tốt.”
“ Hi vọng vậy!” Vân Lang biết, Lưu Triệt không để y quản lý một vùng đất giàu có, hắn sẽ chỉ giao cho mình những nơi lạc hậu nhất, nghèo nhất, một khi nơi đó phát triển lên là y sẽ phải rời đi.
Đương nhiên đãi ngộ này không phải chỉ mình y mà tất cả mục thủ đều như vậy.
Nước giàu là theo đuổi không mệt mỏi của Lưu Triệt, còn dân giàu thì thôi đi, vấn đề đó cần bàn sau.
Dù sao thì tình hình ở Tửu Tuyền rất tốt, một hành động trong lúc hứng thú bất chợt của Tùy Việt không gây ra họa, người Khương xem ra ăn súc sinh bị bệnh mà không bị bệnh hại.
Có câu trẻ ngốc thì được trời chiếu cố, nhìn cuộc sống ở Tửu Tuyền, Vân Lang cực kỳ tán thành câu nói này.
…. …..
“ Trẫm dám đánh cược với nàng, Tư Mã Tương Như sẽ không chết.” Lưu Triệt ngồi dựa vào giường gấm, dùng giọng điệu khiêu khích nói với A Kiều:
A Kiều chẳng đáp, toàn bộ tâm trí của nàng đặt ở bãi cỏ ngoài sân, Lam Điền đang tóm tai Vân Triết ra sức xoắn mạnh, Vân Triệt nắm cổ tay Lam Điền.
Lam Điền bị đau quát lệnh Vân Triết buông tay, Vân Triết bị tóm tai không thể không cúi đầu, song chẳng chịu thua uy hiếp bẻ gãy tay Lam Điền.
Hoàng đế không được trả lời cũng nhìn ra ngoài, thấy hai đứa bé đánh nhau, thở dài:” Nàng chuẩn bị để Lam Điền gả cho Vân Triết thật đấy à?”
A Kiều thấy Lam Điền lại chiếm được thượng phong, đắc ý gật đầu:” Thiếp không thấy đứa bé nào tốt hơn.”
Lưu Triệt hừ một tiếng xem thường, hắn cho rằng Đại Hán của hắn là nơi ngọa hổ tàng long, chỉ cần hắn muốn, nhân tài sẽ từ bách tính đứng lên, nghe hắn sai bảo.
“ Kỳ thực nếu Vân thị đại nữ mà không có xuất thân khó xử như thế, gả cho Cư Nhi là tốt nhất.” Chẳng biết vì sao Lưu Triệt nghe chuyện khuê nữ thành nhân khẩu Vân thị, cực kỳ không thoải mái:” Nếu nàng muốn gả Lam Điền cho Vân Triết vậy bọn chúng đang làm cái gì thế?”
A Kiểu hít sâu một hơi:” Tranh đoạt quyền lên tiếng.”
Lưu Triệt nghe thế lập tức hứng thú ngay, thấy khuê nữ bị Vân Triết ngáng chân, lại còn cưỡi lên người Lam Điền, hai tay đưa ray nắm tay Lam Điền tiếp tục đọ sức, lo lắng:” Lam Điền không đánh lại rồi.”
“ Chưa chắc.”
A Kiều vừa dứt lời thì Lam Điền to hơn Vân Triết một cỡ đẩy đối thủ ngã xuống, thô bạo cưỡi lên lưng Vân Triết túm tóc kéo ngược ra sau, còn không ngừng hỏi đã đầu hàng chưa.
Vân Triết ngả đầu ra sau húc vào mũi Lam Điền, Lam Điền òa khóc, tiếp đó bị Vân Triết trở mình bẻ tay, coi như thất bại một lần.
Lưu Triệt thất vọng mắng:” Nữ tử đúng là nữ tử, đã thắng chắc rồi mà chút đau đớn không chịu nổi để bị thua, đúng là ...”
A Kiều lạnh lùng cắt ngang lời:” Đây là trò chơi trẻ con, người lớn đứng xen vào, chúng nó phải dựa vào bản thân chiến thắng đối phương mới làm đối phương phục.”
“ Hừ, trong cung có vài cao thủ đấu vật, để trẫm gửi tới dạy Lam Điền.” Lưu Triệt vẫn nghiến răng ken két, đùa hay thật thì cũng phải thắng, người Lưu thị sao có thể thua người khác:
“ Vậy thì đưa tới đi, bệ hạ biết người dạy Vân Triết là ai không?” Người này không hiểu phong tình, không thể cải tạo, A Kiều thở dài hết cách:
“ Ai?”
“ Hà Sầu Hữu.”
“ Cái gì?” Lưu Triệt giật nảy mình, hắn đã quên cái tên này từ lâu:” Lão già đó chưa chết à? Chẳng lẽ bao năm qua vẫn ở Vân thị?”
“ Đúng thế, mỗi ngày một già, nhưng chưa chết.”
“ Coi như có chỗ chết già.” Lưu Triệt lẩm bẩm một câu không quá để ý, tính tình hắn bạc bẽo, một người mất đi giá trị là hắn cũng quên luôn sự tồn tại của người đó: