Cung nữ mang nước quả tới cho hai đứa bé, thế là chúng ngồi trên ghế gỗ hưởng thụ, phồng mang trợn mắt nhìn nhau, đua tranh từng tí một, song không giành nhau đồ uống.
Đó là sách lược của A Kiều, bọn chúng có thể đánh cãi nhau, nhưng không để chúng ghét nhau, sách lược của nàng tới giờ vẫn hiệu quả, đột nhiên quay về chủ để lúc nãy Lưu Triệt nói:” Chỉ cần Tư Mã Tương Như không phạm tội đáng chết thì sống thôi.”
“ Hà hà, nghĩ giống trẫm rồi, Vân Lang ít nhiều còn có chút lòng dạ dung người.” Lưu Triệt tán đồng:
“ Nói thế là bệ hạ định dùng Trương An Thế?” A Kiều quá hiểu Lưu Triệt, nghe ra ẩn ý trong đó, Vân Lang đã có lòng bao dung, Lưu Triệt không thể tỏ ra thua kém:
Lưu Triệt không ngạc nhiên, hắn chưa bao giờ hoài nghi khả năng phán đoán của A Kiều, huống hồ phu thê nhiều năm đều rất quen thuộc tính tình đối phương:” Trương An Thế đề xuất kiến nghị về cái gọi là ngân hàng, trẫm nghiên cứu thấy có chút tác dụng.”
“ Vậy bệ hạ mau làm đi, thiếp có khoản tiền lớn, gửi vào đó ăn lãi.”
Lưu Triệt chưa quên chuyện cũ:” Tang Hoằng Dương đã sai lầm một lần, lần này để hắn làm phụ, Trương An Thế làm chính, coi như cho hắn đi học tập.”
Nói xong mặt trầm xuống, hồi tưởng lời A Kiều, Trường Môn Cung quá cường đại, rất nhiều khoản chi tiêu phải lấy từ đây ra, chứng minh mấy năm qua hắn làm hoàng đế thất bại.
May mà Trường Môn Cung vẫn thuộc về hắn, nếu mà độc lập, Lưu Triệt không dám nghĩ có hậu quả gì.
Chỉ là đấy là hiện tại, sau này hoặc hắn hoặc A Kiều không còn thế nào? Chắc chắn vấn đề này sinh, nhìn Lam Điền và Vân Triết vừa nãy đánh nhau đến khóc, lúc này cười nói kể chuyện rộn ràng, thấy cần an bài trước mới yên tâm.
……………. …………………..
Tang Hoằng Dương ngồi trước mặt Trương An Thế, rất lâu không nói câu nào, đến khi trà nguội rồi mới cầm lên uống một ngụm:” Giỏi cho Trương lang.”
Trương An Thế hai tay đan vào nhau:” Tiên sinh nói người thành tựu hơn đứng trên, An Thế không chối từ nữa.”
Tang Hoằng Dương cố nén cảm giác muốn lật bàn, chỉ Trương An Thế ở bàn khác, đang làm bộ rất bận rộn:” Sao người Hung Nô cũng có thể tham dự?”
“ Tên người ta do bệ hạ đặt, Tang công sao còn gọi là người Hung Nô, vả lại người Hung Nô đi xa rồi, từ nay không liên quan tới chúng ta nữa, vì sao không thể dùng?”
“ Hừ, môn hạ thiếu phủ không thiếu nhân tài!”
Trương An Thế lắc đầu:” Càng có nhiều kẻ làm qua lo cho có, chiếm chỗ vô tích sự, hổ báo hai ba con là đủ, chỉ thứ lợn dê mới tụ thành bầy.”
Tang Hoằng Dương không nhịn được nữa, phất tay áo bỏ đi.
Kim Nhật Đê thở dài trách Trương An Thế:” Người ta xem thường ta, nói vài câu là thôi, ngươi chế nhạo làm gì, giờ ngân hàng của chúng ta mới có ba người, giờ chạy mất một rồi.”
“ Ta mắng chửi hắn chẳng phải vì ngươi đâu.” Trương An Thế đứng dậy đi ra cưa sổ n hìn cây hòe bị gió thối lao xao:” Ta không thích Tang Hoằng Dương, trên người kẻ này bốc ra cái mùi mốc meo. Kim Nhật Đê trên người ngươi có mùi cỏ xanh, nói chính xác là mùi mặt trời chiếu lên cỏ xanh. Ta thích mùi này, đôi khi làm việc không nhất định là cần nhân tài mới làm được.”
“ Ngân hàng là thứ mới mẻ, tuy trước đó có tiền trang, tiền gia, nhưng ngân hàng thì khác, một sự vật mới, cần tinh thần mới. Loại Tang Hoằng Dương chỉ biết dùng ánh mắt cũ kỹ bảo thủ, sẽ đánh mất đi cái tinh thần của ngân hàng, chẳng mấy chốc biến thành cơ cấu vô tích sự của quan phủ.”
Theo Trương An Thế học tập một thời gian rồi, Kim Nhật Đê phát hiện, mở ngân hàng không khó, chỉ cần có tiền, có được văn thư cho phép của hoàng đế, làm một cái đại lâu đường hoàng, dùng trướng phòng tiên sinh và mỹ nữ chất đầy đại lâu sau đó khai trương là được.
Hoàng đế mở quán rồi, vậy còn gì mà do dự nữa, còn không mau mau tới hưởng ứng, đích thực là cần tinh thần mới hơn nhân tài.
Tang Hoằng Dương rời khỏi ngân hàng, đứng ở trước cửa quay đầu nhìn đại môn cao lớn, nhớ lại ngày nào mình còn cao giọng chỉ tay sai phái đám tiền gia mà bùi ngùi.
Nếu chẳng phải năm xưa cao ngạo, nóng nảy, thì giờ làm gì có phần của thằng nhãi miệng còn hôi sữa như Trương An Thế.
Chức vị hàng trưởng ngân hàng tất nhiên quan trọng, nhưng ân sủng của hoàng đế mới là gốc rễ của hắn, nhiều năm qua Tang Hoằng Dương tự nhận mình đã tận tụy vì hoàng đế, vì Đại Hán.
Thế nhưng Trường Môn Cung, Vân thị càng hỗ trợ hoàng đế về mặt tài lực nhiều hơn hắn.
Đã thế dù hắn chiếm hết thế thượng phong mà vẫn nhiều lần thất bại khi đối diện với hai nơi này.
Tang Hoằng Dương vốn có nhiều việc hơn để làm, ví như thi hành chế độ huyện chế, ví như hoàng đế phân phong mục thủ là ý đồ hạn chế nước chư hầu ... Thế nhưng hắn cứ không cam tâm, hắn không muốn buông tay ngân hàng, trong chính trị thứ quan trọng nhất là quyền phát ngôn, Tang Hoằng Dương không muốn bị áp đảo ở mặt này.
…. ….
Vân Triết lại lần nữa bị Lam Điền đánh bại, tìm Hà công công khóc lóc, còn bị Hà công công đánh cho một trận.
Thấy Vân Triết ngồi một mình bên hồ lau nước mắt, Tào Tín đi tới ngồi bên cạnh, lén lút đặt cái túi bằng da hươu trước mặt Vân Triết:” Mai đi tìm Lam Điền tỷ thí bôi cái này lên tay.”
Vân Triết thút thít:” Cái gì thế?”
“ Bột lạt căn đấy, bôi lên tay, thừa chạm vào miệng Lam Điền một cái là được.”
“ Hiệu quả thế nào?”
“ Yên tâm, Hoắc Tam bị thứ này hành hạ chết đi sống lại.” Tào Tín cười âm hiểm không khác gì cha nó:
- Không được, mẹ Lam Điền sẽ nổi giận.
Tào Tín mở túi da hươu ra, dùng móng tay khều một ít bột, nhỏ ít nước bọt, xoa xoa lên tay, sau đó dùng mu bàn tay chạm vào mắt Vân Triết, tức thì Vân Triết hét lên nước mắt giàn dụa.
Đợi Vân Triết đỡ hơn một chút, Tào Tín lại lấy ra mấy cái túi da hươu nữa bày trước mặt Vân Triết hai mắt đỏ hoe, giới thiệu:” Cái này là lạt căn tử, cái này là dương lạt tử, cái này là lục phàm du, còn cái cuối là thuốc nổ, bất kể là loại nào, dùng đánh bại Lam Điền chỉ là chuyện nhỏ.”
Vân Triết do dự hồi lâu, vừa rồi mắt dính chút bột lạt căn mà làm nó khổ không sao kể siết, nghĩ tới dùng những thứ này lên người Lam Điền, nó không muốn.
Bởi vì mẫu thân nói, Lam Điền tương lai sẽ là thê tử của nó.
Mặc dù Vân Triết không biết thê tử là cái gì, dùng ra sao, nhưng nó biết thê tử là người thân nhất của mình, giống như cha và mẹ.
Cha không bao giờ dùng thứ này bôi vào mắt mẹ.
Tào Tín thấy Vân Triết từ chối, bắt chước người lớn thở dài:” Ngươi mềm long quá, A Triết, mẹ ta dạy ta, mềm lòng sẽ làm bản thân xui xẻo.”
Vân Triết lắc đầu:” Ta sợ Lam Điền khóc, ngươi không biết nó khóc to thế nào, tam nương nói, có thể gọi cả sói trong Ly Sơn tới đấy.”
Tào Tương năm nay mới mười một song thích ra vẻ người lớn, gật gù:” Hiểu, ngươi muốn giải quyết bằng quyền cước, đeo cái này vào.”
Nói xong như hóa phép lại lấy trong người ra cái túi nữa, cái túi này lớn hơn, lấy từng món đồ sắt ra đeo trên người Vân Triết.
Chẳng bao lâu Vân Triệt được Tào Tín trang bị thành người sắt, toàn thân gai góc.
Tào Tín vỗ ngực, phanh áo ra, bên trong có bộ giáp sắt mỏng, thấp giọng thì thầm:” Mỗi lần về nhà ta đều đeo thứ này, cho nên hậu nương của ta không dám gì được ta.”
Vân Triết đưa tay toàn vòng sắt, đấm lên ngực Tào Tín, đấm không đau tay mà Tào Tin cũng không đau, đợi Tào Tín cởi giáp ra đưa cho mình, vui sướng nói:” A Tín, mai ta sẽ đi tìm Lam Điền, có thứ này sẽ không đau nữa.”
Tào Tín đứng dậy, dáng vẻ thế ngoại cao nhân, chắp tay sau lưng vừa bước đi vừa nói:” Nhớ, nhân từ với kẻ địch là bất công với bản thân, đại sư huynh dạy vậy đấy.”