Vân Triết không hiểu Tào Tín nói cái gì, nhưng nó không coi Lam Điền là kẻ địch, cho dù hai đứa cứ đánh nhau suốt, cho dù mình thua nhiều hơn thắng, nhưng Lam Điền cũng chia cho nó rất nhiều món ăn ngon.
Nghĩ tới cái tốt của Lam Điền, Vân Triết tức thì quên chuyện địch ta, nó chỉ muốn trời mau mau tối, ngày mai mau mau tới, có bộ thiết giáp này nó không sợ Lam Điền nữa.
Tào Tin về phòng mình rồi đóng cửa lại.
Trong tất cả những đứa bé học ở Vân thị thì Tào Tín thâm trầm mưu mô nhất, cũng cô độc nhất, phòng của nó không cho phép phó phụ vào, ngay cả dọn dẹp cũng tự nó làm.
Nếu người không biết gì về nó mà vào đây sẽ thất kinh, vì phòng Tào Tín giống phòng thí nghiệm hơn là phòng ngủ.
Tào Tín cẩn thận cho túi có chút thuốc nổ vào cái bình cao cổ bụng tròn, lẩm bẩm:” Ít quá.”
Trên bàn của Tào Tín có một cái sa bàn, chính là mô hình Bình Dương hầu phủ.
Trên sa bàn cắm rất nhiều cái cờ nhỏ, mỗi lá cờ có một cái tên, là những người nhận ban thường của nó. Chỉ có hậu trạch không cắm lá cờ nào, là chỗ ở của Dương Lợi công chúa, nó nung nấu ý định giết tiện nhân cướp vị trí của mẫu thân nó, nó muốn đánh sập cái nhà làm mẫu thân nó không biết bao lần rơi nước mắt.
Tào Tín cầm cái bình lên lẩm bẩm:” Ít quá, cần ít nhất phải 50 cân.”
Thất vọng một hồi, nó mau chóng điều chỉnh lại tâm tình, sau khi rửa tay, mặt lại tươi cười, đã tới giờ đi ăn cơm với đám Hoắc Nhất rồi.
Hôm sau như Tào Tín dự đoán, Lam Điền thảm bại.
Thế nhưng Vân Triết thắng lợi chẳng cao hứng, bởi vì khóc mới là vũ khí chết người của Lam Điền, nhìn Lam Điền khóc nấc lên liên hồi, Vân Triết hận mình đáng lẽ không nên mặc thiết giáp.
Bản tính quật cường, Lam Điền khóc một hồi lại xông vào đấm đá, đương nhiên lần nữa không cẩn thận đá vào thiết giáp, lại ôm chân khóc lớn.
A Kiều đứng xa tựa cười tựa không nhìn Vân Triết luống cuống chân tay, còn với chuyện Lam Điền thua thiệt, nàng không để ý lắm, còn phải ngăn cản Lưu Triệt mấy phen nổi giận định đích thân giáo huấn Vân Triết.
Ai thiệt chưa chắc.
Quả nhiên Vân Triết thảo đủ thứ lỉnh kỉnh trên người đi, cầm tay Lam Điền đấm lên người mình, Lam Điền khóc càng to, không muốn đánh Vân Triết nữa.
Bị tiếng khóc váng tai của Lam Điền làm mụ mị đầu óc, chẳng hiểu nghĩ thế nào mà lắp từng bộ phận thiết giáp lên người Lam Điền, sau đó lao vào đấm đá uỳnh uỵch.
“ Đây chính là con cháu Vân thị đấy.” Lưu Triệt ngao ngán bình luận:” Đúng là đồ vô dụng, không xứng cưới khuê nữ của trẫm.”
A Kiều không thèm để ý mấy lời chương tai ấy, nhìn Lam Điền lại cười khanh khách rồi thì hết sức vui vẻ:” Bệ hạ cho, người ta chưa chắc đã nhận.”
Lưu Triệt cười gằn:” Trẫm cho, y không lấy cũng không được, trẫm không cho, y thò tay chặt tay, thò chân chặt chân.”
A Kiều chẳng thèm nói nữa, năm xưa Lưu Triệt chẳng bằng Vân Triết, cái con người này làm nàng khóc sau đó trút giận lên người khác, từ nhỏ đã chẳng có tí lương tâm nào cả.
Vân Triết về tới nhà, chân đau tới không đi được, hai tay cũng sưng đỏ, mỗi một bước chân với nó mà nói là một sự dày vò.
Tào Tín đứng ở bên cửa gỗ ngăn cách hai nhà, bàng quan nhìn Vân Triết tập tà tập tễnh đi qua, chẳng hề có chút thương xót, chỉ có trào phúng:” Thiết giáp đâu?”
Vân Triết lí nhí nói:” Bị Lam Điền lấy mất rồi.”
“ Hừ, ta biết mà.” Tào Tín đi tới phía trước Vân Triết ngồi xuống:” Leo lên.”
Vân Triết không khách khí, leo lên lưng Tào Tín, Tào Tín cõng Vân Triết đi về nhà, Vân Triết chỉ có một nhà hoàn chăm sóc, tức thì cuống quít chạy đi lấy thuốc, Vân thị nhiều y giả, chút thương tích này không đáng kể.
Tào Tín rời phòng Vân Triết, nó không hiểu vì sao Vân Triết lại làm như vậy, chỉ vì không muốn làm Lam Điền bị thương mà làm chính bản thân bị thương, đang miên man suy nghĩ đột nhiên mông bị đá một phát. Tào Tín nổi giận quay ngoắt lại, nhìn thấy Trương An Thế liền xìu xuống.
“ Tới bếp lấy cho ta vài món nhắm, không được thiếu tai lợn đâu đấy.”
Tào Tín gật đầu chuẩn bị đi, lại bị Trương An Thế túm cổ áo kéo về:” Dám nhổ nước bọt hay giở trò với thức ăn, xem ta xử lý ngươi ra sao.”
Nhà bếp Vân thị lúc nào cũng có sẵn cái ăn, Tào Tín báo trù nương một cái rồi tự đi tìm món ăn, bốc vài miếng tai lợn ngâm dấm cho vào mồm nhai, rồi mở chum rượu múc vào bầu.
Khi bầu rượu sắp đầy nó nhìn xung quanh không có ai, cố rặn ra đái một ít vào bầu rượu.
Sư phụ nói, nếu rượu mà thêm ít nước tiểu, vị càng ngon, vì giúp Trương An Thế ngon miệng hơn, nó cho nhiều một chút.
Hôm nay Trương An Thế và Kim Nhật Đê xử lý ổn thỏa chuyện ngân hàng cho nên về nhà uống mừng, thức ăn vừa miệng, rượu càng ngon, thế nên cả hai uống tới say ngất.
Tào Tín ở bên hầu hạ.
Tôn ti phép tắc thời đại này là vậy, Vân Lang không cố ý thay đổi.
Kim Nhật Đê say trước, gục luôn trên giường ngủ tít thò lò.
Trương An Thế còn chút lý trí cuối cùng, chỉ mặt Kim Nhật Đê cười ha hả chưa nói được lên lời cũng ngủ bất tỉnh nhân sự.
Tào Tín đi lấy khăn mặt cẩn thận lau mặt cho Trương An Thế, còn cho hắn uống ngụm trà lạnh, xong xuôi mới đi ra ngoài.
Trương An Thế nỗ lực mở mắt ra mỉm cười, thằng tiểu tử này bề ngoài lạnh lùng ít nói cười, kỳ thực bên trong không tệ.
Hôm nay không có bài tập, Lý Vũ, Hoắc Nhất, Hoắc Tam trần truồng nhảy ùm xuống ao sen quẫy đạp.
Hoắc Nhị đã chín tuổi, thành đại cô nương rồi, Tống Kiều không cho nó chơi chung với đám nam hài tử nữa.
Ao sen Vân thị khá nông, chỗ không có sen trải rất nhiều đá cuội, mùa hè tới nơi này nghịch nước là tốn nhất, Hoắc Tam nhô lên ngụp xuống như rái cá cực kỳ sướng khoái, vẫy tay gọi Tào Tín ngồi trên bờ:” Tào Đại, mau xuống đây thi với gia gia nào.”
Tào Tín lắc đầu:” Không được, An Thế ca ca say bất tỉnh rồi, ta phải trông huynh ấy.”
Hoắc Tam lập tức hưng phấn, bám vào mép ao cứ thế trần truồng bò lên:” Chắc chắn say rồi chứ?”
Tào Tín gật đầu:” Say rồi, Kim Nhật Đê cũng say.”
Hoắc Tam cho tay lên miệng huýt sáo thật to, Lý Vũ với Hoắc Nhất lập tức leo lên bờ, bà đứa chụm đầu thì thầm to nhỏ.
“ Ta đi làm sổ với đại sư nương, các ngươi làm gì ta không biết đâu đấy.” Tào Tín biết khôn tuyên bố trước:
Hoắc Tam vỗ vai Tào Tín:” Biết điều đấy. Hừ hừ, Trương An Thế thích lên mặt sư huynh đá đít bọn ta, các huynh đệ, hôm nay chúng ta đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
Nhìn ba đứa huynh đệ trần truồng rón rén đi về phía phòng Trương An Thế, Tào Tín mặt co giật, mau mau chạy tới phòng Tống Kiều, nó cũng rất muốn trả thù Trương An Thế, nhưng không muốn gặp tai ương.
Tống Kiều đang làm sổ sách, trong phòng là các trướng phòng tiên sinh của Vân thị, Tào Tín tới bên cạnh, nhận lấy sổ, tính thay đại sư nương.
Tống Kiều rất thích đứa bé ngoan ngoãn này, bận suốt cả buổi sáng mà chẳng có đứa vô lương tâm nào tới giúp, chỉ có đứa bé ít nói này thương người nhất.
Hôm nay sổ sách rất nhiều, Tào Tín vất vả suốt cả ngày mới xong.
Lúc này đây chắc đám Hoắc Tam đã hoàn thành đại nghiệp báo thù rồi, chứng cứ ngoại phạm của mình đã đủ, Tào Tín tò mò muốn xem kết quả ra sao.
Khi nó tới trước phòng Trương An Thế thì thấy cửa sổ mở toang, bình phong cũng gập lại, Trương An Thế và Kim Nhật Đê ôm nhau ngủ ... Đáng sợ nhất là hai người không mặc gì cả.
Tào Tín giật mình đánh thót, thôi xong lớn chuyện rồi.
Nó không dám tưởng tượng khi Trương An Thế thức dậy sẽ cuồng nộ như thế nào, lúc đó vừa xấu hổ vừa lên cơn, làm gì còn rảnh rỗi đi phá án, nhất định xử lý toàn bộ đám tiểu sư đệ một trận.
Mặc dù đám Hoắc Tam làm rất khéo, y phục hai người ở bên cạnh, giống như tự mình xé ra.
Nhưng mà quá tay rồi, ít nhất cũng phải cho hai người đó mặc cái quần cộc vào chứ? Tào Tín toát mồ hôi vào phòng, cai hai đều ngáy như sấm, nó vất vả lắm mới mặc được quần cho bọn họ, sau đó vội vàng bỏ chạy tới nhà ăn.
Khi Trương An Thế tỉnh lại thì Kim Nhật Đê đã mặc quần áo chỉnh tề, dùng ánh mắt vô cùng kỳ quái nhìn hắn, còn hơi thất thần.
Nghi hoặc nhìn xuống, thấy mình lõa thể, Trương An Thế hét lớn, vội vàng kéo áo che người, thấy áo vài vết rách, rít lên:” Ngươi xé áo của ta?”
Ánh mắt Kim Nhật Đê ánh mắt càng thêm quái dị, giọng cùng rờn rợn:” Ta ngủ trước ngươi, khi tỉnh lại phát hiện ngươi ôm ta, rất chặt ...”
“ Đừng nói, đừng nói nữa ...” Trương An Thế rối rít xua tay, rồi nhìn xuống thấy vẫn còn quần, nuốt nước bọt:” Ôm nhầm, ôm nhầm, chuyện này không được nói ra ngoài.”
Kim Nhật Đê như người mất hồn chỉ chỉ ra ngoài:” Lương Ông đang đợi, bảo ngươi khi tỉnh dậy thì đi gặp thiếu quân.”
Trương An Thế hóa đá tức thì, sau đó liên tục tát lên mặt mình.
Trời còn chưa tối hẳn, bọn dơi bay loạn trong sân bắt côn trùng, Tống Kiều mặt đen xì xì như đít nồi nhìn Trương An Thế và Kim Nhật Đê hổ thẹn quỳ trước mặt.
Nàng là nữ tử, không tiện giáo huấn, chỉ sai Mao Hài kéo hai tên khốn kiếp này ra ngoài đánh, dùng roi dạy cho Trương An Thế, Kim Nhật Đê biết. Nam thì nên kết hợp với nữ thành một đôi, chứ không nên là hai nam tử ái mộ nhau, tuy lời không thể nói ra, nhưng đòn roi đủ cả hai hiểu, nam tử ôm nhau ngủ là sai rồi.
Đối diện với sư nương, Trương An Thế không biết dấu mặt vào đâu, khi roi quất lên người, càng không hé răng một lời, quá xấu hổ, không mặt mũi nào mà kêu nữa.
Kim Nhật Đê nhắm mắt lại, hết sức hưởng thụ gia pháp của Vân thị.
Bởi vì điều này cũng có nghĩa là hắn không bị coi như người ngoài, mỗi phát roi đánh lên người hắn lại rên lên một tiếng hạnh phúc.
Trương An Thế nhìn cảnh đó mà rùng mình, bất tri bất giác tránh xa tên biến thái một chút, không phát hiện trong bụi cây có ba đứa nhóc che miệng cười.
Khoa kỹ Tây Bắc là vậy đấy, trí tuệ kém người ta thì ăn trái đắng thôi, không phải tuyên ngôn của sư phụ mà là luật bất thành văn của đại sư huynh.
.....
Mấy thằng nhóc ác quá :V