Rất nhiều, rất nhiều năm rồi vùng tây bắc chưa bao giờ bình an như thế.
Mạch đã trổ bông, kê đã chín, quả đỗ ngoài ruộng cũng đã ăn được rồi, tất cả dự báo năm nay sẽ có một vụ thu hoạch không tệ.
Làm bách tính kỳ quái là, cho tới bây giờ thổ phỉ trong núi, mã tặc trên thảo nguyên cùng với đám đầu nhân hung ác đều tỏ ra vô cùng khắc chế.
Hoa màu trong ruộng tuy do người Khương trống trọt chăm sóc, nhưng có tiếng nói cuối cùng lại là đầu nhân, thổ phỉ và mã tặc vì những kẻ đó mới là chủ nhân thực sự của vùng đất này.
Giờ thì khác rồi.
Mã tặc đang đeo còng làm đường, thổ phỉ bị đòn roi làm đường, còn đầu nhân phải cung ứng lương thảo cho người làm đường.
Vân Lang thống lĩnh đại quân càn quét từ bắc xuống nam, không bỏ qua cho bất kỳ sơn trại nào, không buông tha cho bất kỳ tên mã tặc nào, càng không chấp nhận đám người dùng tường đất quây người Khương lại rồi nói mình là đầu nhân.
Ở Thượng Lâm Uyển đã làm một lần rồi, nha binh Vệ tướng quân phủ hiện giờ quen tay, hiệu suất rất cao.
Vân Lang nhìn Hoắc Khứ Bệnh một mình cưỡi ngựa trên đồng hoang cảm thấy có lỗi, người như hắn nên chết vào thời khắc thắng lợi, không có chiến tranh, cuộc sống với hắn không còn mấy ý nghĩa.
Tào Tương cũng đi rồi, khi đi gầy không ít, cái bụng mỡ không còn thấy đâu nữa, hắn béo lên cũng vì một phần ở vùng tây bắc này quá buồn tẻ.
Còn Vân Lang lúc này rất hạnh phúc, giữ tốc độ hành quân mỗi ngày hai mươi dặm tiền về Võ Uy, vì sao lại có tốc độ này? Vì y ra lệnh mỗi ngày phải làm được 20 dặm đường.
Đợi y tới nơi mà đường chưa xong thì sẽ tất cả sẽ chết, dù sao thì giết toàn là mã tặc với thổ phỉ cùng đầu nhân bất pháp, Vân Lang chẳng thương sót.
Đây là chuyện công bằng, bọn chúng dựa vào bạo lực hút máu bách tính người Khương bao năm, giờ đối diện với cỗ máy bạo lực hùng mạnh hơn chúng cũng chẳng thể oán trách được gì.
Vân Lang muốn dùng thời gian ngắn nhất làm xong đường, đồng thời vắt kiệt giá trị lợi dụng của chúng.
Cho nên con đường này bị người ta gọi là con đường máu thịt, nhiều năm sau người đi qua đây vẫn còn nghe thấy câu ca dao bi thương.
Thích hát bi ca còn có Lý Quảng Lợi, quân lệnh của Lý Tức tới giờ chưa triệt tiêu, hắn chưa thể vào Nhạn Môn Quan. Hoàng đế muốn hãn huyết bảo mã, vì biểu hiện trước đó ở Dương Quan quá tệ, hắn lớn tiếng tự lập quân lệnh không kiếm được thiên mã thì chưa hồi hương, chưa kiếm được con nào, nên đành dẫn quân lang thang trên hoang nguyên như cô hồn dã quỷ.
Từ quân báo hắn gửi về, Vân Lang biết hắn tới được cả nước Đại Hạ còn cùng quân đội Đại Hạ đánh nhau hai trận cướp hai thành trì, hắn muốn lấy công đó để đổi lại thiên mã.
Hãn huyết mã bị Vân Lang thu được trước khi Hung Nô tới Đại Uyển rồi, sót con nào chắc trăm vạn người Hung Nô không bỏ qua, thế nên mộng tưởng về nhà của Lý Quảng Lợi kéo dài vô hạn.
Quân đội của Lưu Lăng đã rời thành Lam Thị giơ đồ đao lên với người Thân Độc, do quân phó tòng Tây Vực đi tiên phong.
Cho dù không có tin của Tạ Ninh, Vân Lang tưởng tượng ra được Lưu Lăng lúc này uy phong thế nào, thậm chí có chút mong gặp lại nàng, có lẽ khi đó nàng đã thành nữ hoàng vĩ đại.
Quận Vũ Uy cũng có tin tới, Hoắc Quang giết Ngô Đồng.
Vân Lang thấy Hoắc Quang làm việc quá cẩn thận, nên giết luôn Khương Hoàn cho gọn, hiện ở Hà Tây không cho phép bất kỳ tiếng nói khác tồn tại, nơi này sắp nghênh đón thời kỳ phát triển, điểm này vô cùng quan trọng.
Còn về Lưu Cư, Vân Lang không bận tâm, hắn sẽ không thể thành quân vương Đại Hán được.
Trừ khi bây giờ hắn mới chỉ có một hai tuổi, nếu không bất kể hắn thông minh hay ngu xuẩn vĩnh viễn không thể thành thái tử khiến Lưu Triệt hài lòng, một người coi quyền lực hơn cả mạng sống như Lưu Triệt, một thái tử trưởng thành chỉ làm hắn ngứa mắt thôi, thể hiện càng nhiều càng gặp tai họa.
Quận Trương Dịch đã ở ngay trước mắt.
Vân Lang thúc ngựa xuyên qua từng khoảnh, từng khoảnh ruộng, bất chấp những nông phu kinh hoàng, cảnh đồng ruộng bao la làm người ta nhìn không chán mắt.
“ Năm sau men theo hai bờ Nhược Thủy sẽ có hai vạn mẫu ruộng được khai phát, di dân tới Trương Dịch cũng sẽ được bố trí ở đó, năm nay bố trí năm vạn di dân đã là cực hạn của quân Trương Dịch rồi.” Thứ sử Trương Dịch Trần Sảng không dám lại gần Vân Lang, thấy mục thủ dừng chiến mã, vội chắp tay bẩm báo:
“ Cát Xuyên tiên sinh quá khiêm tốn rồi, quận Trương Dịch có được quy mô nông điền như bây giờ là đã vượt ngoài dự liệu của ta. Ta sẽ dâng tấu thỉnh công với bệ hạ.”
Trần Sảng rối rít tạ ơn, sau đó tới nói nhỏ:” Trên triều đường có lời ra vào về chính sách quân hầu ở Hà Tây.”
Nói là ra vào còn là nhẹ, chĩnh xác phải nói là đang chửi mắng y dùng chính sách tàn bạo mới đúng, Vân Lang cười nhạt:” Một số kẻ tiểu nhân vô sỉ thôi, không cần lo, cứ theo kế hoạch chấp hành, tội giáng xuống cũng có ta nhận, không tới tiên sinh đâu.”
“ Hạ quan hiểu, bọn họ ở Trường An kê cao gối ngủ kỹ, làm sao hiểu được chúng ta ở man hoang chấp chính gian nan thế nào.” Trần Sảng vái một cái:” Hạ quan yên tâm rồi, hiện hạ quan đang chiêu nạp dũng sĩ trong người Hán, thành lập quân tư mã phủ, khi ấy trị an địa phương có thể tự đảm bảo.”
“ Cát Xuyên tiên sinh, cứ nhanh chóng lập quân tư mã phủ ở Trương Dịch, đây chính là việc trọng yếu nhất.”
“ Chỉ là có cần báo lên thái úy phủ không ạ?”
Vân Lang gật đầu:” Quân tư mã phải do thái úy phủ phái tới.”
Trần Sảng có vẻ hơi thất vọng, chắp tay một cái:” Nếu thế hạ quan soạn thảo văn thư, báo lên thái úy phủ, xin thái úy định đoạt.”
Vân Lang biết vì sao ông ta thất vọng.
Trong quân là thiên hạ của Vân Lang, phía quan phủ thì không.
Trần Sảng là hậu duệ của Đường Ấp hầu Trần An, nói cách khác chỗ dựa lớn của ông ta là A Kiều.
Ông ta vốn là thứ sử Võ Uy, còn Tư Mã Tương Như là thứ sử Trương Dịch, nhưng về sau đảo cho nhau, an bài như thế là do ác ý của Lưu Triệt.
Dù sao ông ta cũng là thứ sử xứng chức, nghiêm ngặt dựa theo mệnh lệnh của Vân Lang, dốc sức làm đường, quãng đường từ Trương Dịch tới Võ Uy đã hoàn thành một nửa.
Hoàn thành làm đường còn đào sáu mươi dặm kênh hai bên Nhược Thủy, khai hoang ra năm vạn mẫu nông điền.
Chỉ có cái không hay là ông ta ngầm hi vọng Vân Lang tự lập môn hộ.
Làm quan mà, đâu ra người tốt.
Bọn họ thích khơi lên chiến tranh giữa quyền quý để thừa cơ trục lợi.
Vân Lang chức vị cao, tước vị cao, lực lượng quyền quý vây quanh cũng nhiều, người như thế tốt nhất đi trên con đường đối lập với hoàng đế. Bất kể cuối cùng thế nào bọn họ cũng được phân một chén canh, trò chơi này huân quý dùng nhiều năm lắm rồi, dù sao tài nguyên là có hạn mà.
Nhìn thấu không thể nói, cho nên Vân Lang chỉ cười.