Quận Võ Uy hiện mới chia làm được chưa tới 27 dặm đường, nghe nói còn do thứ sử đích thân dẫn gia phó làm.
Trừ làm đường ra thì các công vụ khác Khương Hoàn làm rất tốt, khai khẩn tới mười lăm vạn mẫu nông điền, đào hơn trăm dặm kênh, xây dựng hai vạn ba nghìn lán cỏ.
Cống hiến rất lớn cho bố trí di dân.
Nhìn bề ngoài là thế, thực tế hắn chỉ hoàn thành nhiệm vụ hoàng đế giao phó, còn việc Vân Lang giao thì không làm.
Điều ấy làm Vân Lang thấy rất thú vị.
Hoắc Quang cũng thấy thú vị.
Cùng với việc sư phụ ngày càng tới gần quận Võ Uy, Khương Hoàn ngày càng sốt ruột, lúc này có muốn làm đường cũng không kịp nữa.
Vì thế vào một đêm không trăng, trưởng sử Khương Hoàn treo ấn ở đại sảnh, trong một đêm người trong phủ biến mất không còn tung tích.
Hoắc Quang không phái người ngăn cản, chỉ gửi một phong thư tới Trường An.
Người tính không bằng trời tính, Khương Hoàn chạy mất, trách nhiệm làm đường rơi lên đầu Tư Mã Tương Như, đây là điều mà hắn không ngờ tới.
Hoắc Quang đóng cửa thành Cô Tang, mặc cho Tư Mã Tương Như cầu xin thế nào cũng không mở, chúng dám giở trò thì nên dám nhận hậu quả. Cái thủ đoạn vặt vãn của Tư Mã Tương Như mà muốn qua mặt người ta thì nực cười. Đông Phương Sóc lần đầu đọc công báo đã vỗ đùi vạch mặt tâm địa bất chính của hắn.
Đây không phải thời Văn hoàng đế, Cảnh hoàng đế treo ấn từ quan được coi là chuyện đẹp nữa.
Hoàng đế bây giờ coi tất cả những kẻ treo ấn từ quan là đại bất kính với mình, giống như Lưu Triệt nói với A Kiều, thứ hắn cho, không muốn cũng phải nhận.
Tư Mã Tương Như sợ điều ấy mới không dám chạy về Trường An, không ngờ Khương Hoàn lại làm, chắc chắn sẽ tới tìm thái tử kể tội Vân Lang, sau đó chuyện náo nhiệt rồi.
Sau đó là chuyện sau đó, bây giờ hắn không biết mình có qua được hay không.
Tư Mã Tương Như cầu xin không ăn thua, cắn răng dùng thủ đoạn cứng rắn nhất triệu tập bách tính Võ Uy, bất kể là người Khương hay Hán. Hắn còn đích thân nắm giữ quân tư mã phủ, bắt đầu bước lên con đường ác quan của mình.
Làm đường, chết cũng phải hoàn thành con đường này!
...... .........
Cái thành Cô Tang nhỏ tẹo với Vân Âm mà nói là một cái nhà giam, nàng không thể rời thành, đành cùng cha con Đại Vương ngẩng đầu nhìn bầu trời hình tứ giác.
Từ khi Hồng Tụ dùng roi giáo huấn mấy nha hoàn, đám nha hoàn rất ít tới gần Vân Âm, nên không có ai dám nói linh tinh nữa.
Hoắc Quang thì lúc nào cũng bận.
Thế nên hiện giờ Vân Âm chỉ có hai cha con nhà hổ làm bạn.
“ Đại Vương, vì sao cha ta vẫn chưa về?”
Đại Vương lạnh nhạt rũ bụi đất trên người, không thèm đáp.
Hổ con dùng đầu húc Vân Âm, muốn nàng tiếp tục cùng nó chơi trò ném cầu len, Vân Âm lấy hết sức ném cuộn len đi xa, hổ con gầm một tiếng vui sướng đuổi theo ...
“ Ai cũng bận cả, chỉ có ta ...”
Đại Vương thì rõ ràng chẳng có phiền muộn giống Vân Âm, tiếp tục dùng lưỡi liếm láp lông.
Thiếu nữ nhỏ nhắn nằm dựa vào người con hổ to lớn ngắm nhìn mây trắng, Đại Vương tuy rất thông minh nhưng không hiểu được tâm tư thiếu nữ mới lớn.
Đột nhiên một cái quả cầu lớn nhiều màu từ bên tường thành từ từ bay lên, càng ngày càng lớn, cuối cùng che hết tầm mắt Vân Âm.
Đại Vương đứng bật dậy, lông dựng lên, gầm gừ chạy tới vươn móng muốn tóm lấy cái thứ khiến nó cảm thấy sợ hãi, thân hình to lớn của nó vọt lên không trung, nhưng vồ hụt, rơi uỵch xuống đất làm bụi đất mùi mịt.
Quân tốt đứng trên lầu gác cười ha hả nhìn nó.
Hoắc Quang mặt mũi bụi bặm từ bên kia tường thành xuất hiện, chỉ quả cầu màu sắc:” Định làm muội bất ngờ, nhưng thất bại rồi.”
Vân Am chưa hiểu thứ kia là gì:” Cái gì thế?”
“ Nhiệt khí cầu, chính là Khổng Minh đăng mà chúng ta chơi hồi nhỏ, do Khổng Minh sư bá sáng tạo ra ấy, muội còn nhớ không?”
“Nhớ, Khổng Minh sư bá là người thích dùng quạt lông ngan, cha muội luôn bắt chước ông ấy. Nhưng sao to thế?” Vân Âm vẫn ngước mắt nhìn:
“ Nhỏ quá thì không chở được chúng ta, ta muốn đưa muội lên trời.”
“ Làm cho muội à?” Vân Âm kích động suýt hét lên:
“ Đúng thế, ta tính toán suốt cả mùa đông năm ngoái đấy, ta cho rằng có thể bay rồi, kết quả không được, vừa leo lên bay được ba trượng thì rơi xuống.” Hoắc Quang vừa xoa bóp chân vừa giải thích:
“ Theo lý thuyết Khổng Minh đăng bay được thì nhiệt khí cầu cũng bay được, đáng tiếc chúng ta không có lò tiếp tục thêm nhiệt, thứ này thiếu ổn định quá, vốn định làm quà sinh nhật cho muội ..”
Vừa nói tới đó cái quả cầu vốn căng phồng, nhanh chóng xì hơi, cuối cùng thành đống nhũn nhẽo rơi xuống đất.
Đại Vương đong đưa đi tới, dùng cái đầu to cọ vào lòng Vân Âm, vừa rồi nó đã đánh bại quả cầu, nó muốn đòi phần thưởng.
Vân Âm la hét gọi quân tốt kéo nhiệt khí cầu về cho mình, nàng dẫn Đại Vương theo sau, quên luôn sự tồn tại của Hoắc Quang.
Hoắc Quang thấy Vân Âm lại trở nên hoạt bát rồi, mới cắn răng tập tà tập tễnh lê cái chân về phủ thành chủ, bố cục Hà Tây hiện vô cùng trọng yếu, hắn không thể lơ là.
Trở về phòng, Hoắc Quang lập tức thành quý công tử uy quyền, mỗi mệnh lệnh đưa ra liền có nhân thù tương ứng hoàn thành.
“ Chuyện phối giống Hãn huyết mã tiến độ tới đâu rồi?”
“ Rất thuận lợi, sáu con ngựa đực đã đưa về, chỉ còn xem ngựa con mùa đông này có ưu tú không.”
“ Tiểu Lục, vất vả cho ngươi rồi.”Hoắc Quang khen thiếu niên mùa hè vẫn mặc áo da cừu một câu:
Tiểu Lục ngẩn người, lời như thế hiếm khi được nghe, gãi cái đầu bù xù, không biết đáp thế nào:” Ta không đọc được sách, chỉ có sức khỏe thôi.”
“ Vậy sớm thành thân đi, gửi hi vọng vào nhi tử của ngươi.”
Tiểu Lục gật đầu ngay tắp lự:” Tối nay ta sẽ đưa Lục Y đi.”
“ Nha đầu đó e không nhìn trúng ngươi.”
“ Đã ngủ rồi nhìn trúng nhìn không gì nữa.”
“ Cái gì?” Hoắc Quang mắt muốn lồi ra ngoài:
“ Mẹ nàng cứ muốn gà nàng cho nhà có tiền có của, chẳng lẽ ta thua kém thứ khốn kiếp kia à? Đúng là bà tử ngu xuẩn có mắt không tròng.”
Hoắc Quang xua tay, biểu thị không muốn xen vào chuyện này.
Làm xong việc, Hoắc Quang đi tới tiền sảnh, thấy Vân Âm đang nghiên cứu nhiệt khí cầu, chân hắn tự nhiên tập tà tập tễnh lết tới:” Thế nào rồi?”
“ Vải huynh làm rất tốt, rất kín, nhưng mà không chịu được lửa, thế này không thể bay xa được.” Vân Âm chỉ ra vấn đề:
“ Vậy muội phải nghĩ cách thôi, ta chịu rồi.”
“ Chân huynh vẫn đau à?” Vân Âm nhớ ra Hoắc Quang ngã từ trên cao xuống:
“ Không sao, vài ngày là khỏi thôi, chút thương thế này đã là gì, năm xưa chúng ta theo Hà công công luyện võ, còn khổ cực gì chưa trải qua.”
Đúng vậy, hai bọn họ từ nhỏ đã luyện võ, bong gân trật khớp vô số, sớm quen rồi.