Thấy Vân Âm lại chìm vào suy nghĩ không để ý tới xung quanh nữa, Hoắc Quang tới nội trạch.
Hồng Tụ đã đợi Hoắc Quang rất lâu, thấy hắn đi vào, nói luôn:” Tây bắc đầu tư quá lớn, ngươi tiếp tục thế này thì tiền chưa kiếm ra đã hết vốn, không bằng lựa chọn nâng đỡ trọng điểm.”
Hoắc Quang ngẫm nghĩ rồi nói: “ Kính Thiết Sơn, trại ngựa Sơn Đan, xưởng đồng Phượng Hoàng Sơn, mỏ vàng Dã Nhân Câu, chỉ cần tiếp tục đầu tư năm sản nghiệp này, còn lại sư nương có thể xem mà bỏ, nhưng mấy nơi đó cũng không hao tốn nhiều tiền lương.”
Hồng Tụ lắc đầu:” Tiền lương là một phần, nhân thủ không đủ, ngươi mở rộng quá nhanh, dùng người ngoài dễ xảy ra vấn đề.”
Hoắc Quang nhíu mày:” Sư phụ tính bệ hạ chỉ để người ở Lương Châu hai năm, chúng ta phải tranh thủ hai năm này để sản nghiệp Vân thị dung nhập bản địa.”
“ Vậy bỏ Kính Thiết Sơn đi, nơi đó chẳng những hao tốn quá nhiều tiền lương, mà còn gây chú ý, Công Tôn Hạ, Tang Hoằng Dương sẽ không bỏ qua đâu, chúng ta bỏ quá nhiều tâm huyết vào nó không đáng.”
“ Vậy chúng ta cũng không thể hai tay dâng lên được.”
“ Trao đổi lợi ích thì tất nhiên là có, ngươi nên chú ý, sư phụ ngươi có tiếng đạm bạc danh lợi, nếu ngươi quá cường điệu trao đổi sẽ khiến sư phụ ngươi bất lợi.” Hồng Tụ nghiêm túc dặn:
Cấu tạo quyền lực Vân thị do Vân Lang, Tống Kiều ở cấp đầu, họ là chủ nhân, là người gây dựng lên quyền lực. Tiếp đó Hoắc Quang, Hồng Tụ, bọn họ là người thi hành quyền lực chủ yếu của Vân thị.
Tô Trĩ, Trác Cơ địa vị siêu nhiên, không tham dự vào việc trong nhà, bọn họ mỗi người đều có việc riêng.
Thế nên khi Hồng Tụ và Hoắc Quang thống nhất ý kiến thì chuyện coi như đã xác định.
Việc đã xong, Hoắc Quang định đi, thấy Lục Y cúi đầu đi từng bước nhỏ vào, biết sắp có trò hay, tích cực đứng dậy pha trà đợi xem.
Nhìn ánh mắt Hồng Tụ lạnh lùng bất thiện, xem chừng biết nguồn cơn rồi.
Gia giáo Vân thị tuy cởi mở, nhưng chưa tới mức độ cho tù ý tư bôn, huống hồ Lâm bà tử chỉ có mỗi Lục Y là con, Lục Y vì Bùi Lục Tử mà bỏ lại mẹ mình là bất hiếu.
Lục Y quỳ sụp xuống không nói, người run lên từng cơn.
Hồng Tụ mặt sương giá:” Ngươi nghĩ kỹ chưa? Không cần quan tâm tới mẹ ngươi nữa sao?”
“ Hai năm nữa nô tỳ sẽ về thăm mẹ.” Lục Y giọng rất nhỏ, nhưng vô cùng kiên cường:
“ Nam nhân của ngươi đâu? Chạy rồi à? Không dám gặp ta sao?” Nhìn bộ dạng Lục Y như thế Hồng Tụ càng giận:
“ Hắn là nam nhân cần thể diện, tế quân vạn sự cứ tìm nô tỳ là được.”
“ Hắn không dám tới gặp ta, vậy có dám đi gặp gia chủ không? Chuyện này gia chủ biết chưa?”
Hoắc Quang khẽ ho một tiếng:” Chuyện này Bùi Lục Tử vừa mới nhắc tới vời đệ tử lúc nãy, chưa báo cho sư phụ.”
Hồng Tụ ánh mắt như điện nhìn Hoắc Quang, Hoắc Quang vẫn ung dung uống trà, hai người cách nhau chỉ vài tuổi, với vị sư nương này, hắn không sợ lắm.
“ Người đâu, truyền lời của ta, cấm túc đại nữ nửa tháng.”
Vân thị ít trừng phạt người, nhưng một khi trừng phạt là đánh vào chỗ yếu hại, một tiểu tử hạ nhân và nha hoàn tư bôn vốn không phải chuyện lớn, chỉ cần ra lệnh cấm khẩu là xong.
Vân Âm thì không được.
Mẫu thân nàng đã thanh danh không tốt, vạn vạn lần không thể để Vân Âm có chút sơ xảy nào, nếu không nó là đại sỉ nhục, sau này toàn bộ nữ nhi Vân thị đừng mong gả được cho nhà tử tế.
Hoắc Quang há hốc mồm, nhưng không nói được, hậu trạch là thiên hạ của Hồng Tụ, hắn ngay cả tư cách tranh luận cũng chẳng có.
Bùi Lục Tử nhanh chóng bị Chử Lang bắt về, tên này dù làm chuyện mất mặt bị bắt, vẫn ưỡn ngực không chút sợ hãi quỳ trước mặt Hồng Tụ.
“ Vì sao ngươi không cưới hỏi đàng hoàng?” Hồng Tụ nghiến nát răng:
Bùi Lục Tử cười lớn:” Cầu thân rồi, mẹ nàng không cho, ném sính lễ ra khỏi nhà, còn nói tiểu nhân là mã quan, không xứng với khuê nữ của bà ta. Bà ta là cái thá gì mà dám bình phẩm tiểu nhân chứ? Nếu không phải chuyện gia chủ làm cần kín đáo, không dám cưới nữ tử ngoài, Bùi Lục Tử này cần ủy khuất thế không?”
Rồi quay sang Lục Y:” Một câu thôi, theo ta không? Theo, mọi chuyện ta gánh, không theo, coi như chưa chuyện gì xảy ra.”
Hồng Tụ tức phát run, những tên khốn kiếp này năm xưa rời Vân thị, nay đều đã trưởng thành, ai không là hào hùng một phương? Tên nào tên nấy kiệt ngạo bất thuần như ngựa hoang. Có lẽ ở trước mặt Vân Lang, Hoắc Quang còn chịu cúi mình, nàng chỉ là tỳ thiếp, hắn chẳng coi ra gì.
Không ngờ Lục Y còn coi mấy lời đó là đương nhiên:” Theo!”
Bùi Lục Tử ngửa mặt cười ha hả:” Tốt, tốt, hôm nay nàng cho lão tử thể diện, lão tử không để nàng hối hận.”
Nói xong kéo tay Lục Y quỳ xuống khấu đầu ba cái, sau đó bế xốc Lục Y ngang ngang bỏ đi.
Hoắc Quang chửi thầm trong lòng, nuốt nước bọt, vội vàng tỏ thái độ:” Đệ tử sẽ không học hắn, ngày thành thân với A Âm nhất định oanh động Trường An, không chỉ muốn sư phụ sư nương chúc phúc mà còn muốn toàn thiên hạ chúc phúc.”
Hồng Tụ chỉ tay ra cửa, miếng phát ra tiếng sấm rền:” Cút!”
...... .......
Trương An Thế đã hai ngày hai đêm không ngủ, Hoắc Nhất, Hoắc Tam, Lý Vũ cũng chẳng thế ngủ, Vân thị toàn đám lừa ương ngạnh.
Lý Vũ ngủ gật đầu đập cộp xuống bàn, rất đau, nhưng nó chẳng kêu một tiếng, mắt vẫn díp vào, chưa kịp ngủ thì bị Trương An Thế xách cổ dậy, nhét cục đá to bằng lòng bàn tay vào người, làm nó hét toáng lên.
“ Đầu hàng đi, nếu ngươi nhận sai có thể đi ngủ.” Giọng nói của Trương An Thế mang theo dụ hoặc vô hạn:
Lý Vũ mắt không còn mở ra được, nhưng nó cũng không chịu nói.
Mắt Hoắc Nhất giờ chỉ còn lại mỗi lòng trắng nữa thôi, mí mắt nó bị Trương An Thế dán dính lại, muốn ngủ cũng không được.
Hoắc Tam cũng thế, chỉ là nó kiên cường hơn, thậm chí còn lên tiếng uy hiếp:” Có bản lĩnh gì thì dùng hết đi, chỉ cần huynh không ngủ, lão tử cũng không ngủ.”
Trương An Thế lấy nước lạnh rửa mặt, hai mắt đó như than:” Xem miệng ngươi cứng được tới bao giờ, lão tử cũng không mong các ngươi khai ra ai làm, chỉ cần đợi các ngươi ngủ như lợn, ta sẽ đưa tới Phú Quý thành.”
Lý Vũ ngốc nghếch hỏi:” Làm gì?”
Hoắc Nhất run rẩy:” Hắn chuẩn bị cởi hết quần áo chúng ta đưa đi giễu phố.”
Hoắc Tam hét lên:” Gia gia sẽ không thua, hắn đừng hòng thành công.”
Trương An Thế cười gằn:” Vì các ngươi chưa đủ mệt thôi, đợi các ngươi ngủ rồi, ta có vô số sách khiến các ngươi phải trả nợ máu.”
Nếu như không nghe bọn họ nói chuyện chỉ từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào, giống huynh trưởng đang dạy dỗ đệ đệ học tập.
Còn nếu nghe thấy sẽ không rét mà run.
Cảnh tượng đấu tranh thảm liệt ấy xuất hiện trong số học sinh Vân thị không ít, giống như năm xưa Vân Lang cho Trương An Thế một rương vàng để thử thách, hay Hoắc Quang hành hạ Kim Nhật Đê, hôm nay tới lượt Trương An Thế và đám sư đệ.
Lý Vũ là người đầu tiên không kháng cự nổi, người ngả ra sau, giọng khàn khàn:” Đệ muốn ngủ, tùy huynh thích làm gì thì làm, đệ nhận thua.”
“ Tốt, tốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.” Trương An Thế bế Lý Vũ lên giường, còn chu đáo đắp cho nó cái chăn mỏng, quay sang dụ dỗ huynh đệ Hoắc Nhất Hoắc Tam:” Cũng không chịu được nữa phải không, ngủ đi nhắm mắt lại là vạn sự kết thúc, xem Tiểu Vũ ngủ ngon chưa, hạnh phúc chưa, đầu hàng đi, ta sẽ không quá đáng đâu.”
Hoắc Nhất tinh thần đi xuống nghiêm trọng, gian nan nói:” Huynh thực sự sẽ không làm gì quá đáng chứ?”
“ Các ngươi còn nhỏ, cởi truồng giễu phố không sao, trẻ nông gia còn chẳng mặc quần chạy khắp nơi kìa.”
Hoắc Nhất thống khố vô cùng, rốt cuộc ngã vật ra:” Đầu hàng, tùy huynh.”
Trương An Thế cười gằn đặt Hoắc Nhất nằm song song với Lý Vũ, cũng đắp cho một cái chăn, sau đó tới bên cạnh Hoắc Tam vẫn cứng đầu kiên trì:” Ngươi lợi hại lắm rồi, hơn Lý Vũ và ca ca ngươi rồi, đầu hàng đi, tôi gì chịu khổ một mình, xem kia chúng ngáy như lợn con vô ưu vô lo.”
Hoắc Tam nghiến răng nghiến lợi nhè mắt Trương An Thế mà đấm:” Gia gia không đầu hàng.”
Trương An Thế nhẹ nhàng tránh cú đấm yếu xìu của Hoắc Tam:” Ngươi muốn trở thành nam tử giống phụ thân ngươi đúng không, ta thừa nhận, ngươi rất giống Quan Quân hầu. Nhưng thời thế giờ khác rồi, người Hung Nô đã chạy đi, ngươi không thể giống phụ thân ngươi dẫn bộ chúc viễn chinh lập công nữa. Nên ngươi kiên trì là vô nghĩa, cũng giống hiện tại làm chuyện vô nghĩa, ngủ đi, ngủ đi, nhắm mắt vào là mọi chuyện sẽ khác.”
Hoắc Tam ngồi thẳng lên:” Huynh lải nhải cái gì thế, cứ xem ai ngủ trước? Nếu huynh mà ngủ, ta lột sạch quần áo, lần này không phải chỉ ở trong nhà đâu, ta sẽ cho huynh tới Trường An.”