Chuyện xảy ra ở Vân thị một mặt nào đó thể hiện tình trạng của Đại Hán lúc này, đó là thiên hạ thái bình rồi.
Không còn mối lo ở phương bắc, Đại Hán tích cực hẳn lên, giống như có được cuộc sống mới, như lừa bỏ đi được gánh nặng, như phu kéo thuyền quăng được sợi dây thừng đi, toàn thân nhẹ nhõm.
Thịnh thế tới thì thứ đầu tiên hưng thịnh sẽ là thương nghiệp.
Thành Trường An là quan thành, không có mấy người thực sự được ở trong đó, hơn nữa mọi người cũng không thích cái tòa thành hay giới nghiêm này.
Dương Lăng ấp tấc đất tấc vàng, trừ hộ vốn có, muốn tới đó sống, phú hộ bình thường không có đủ tiền.
Vì thế Tân Phong thị, Tế Liễu Doanh liền thành nơi tụ tập chủ yếu của mọi người.
Còn Phú Quý thành nơi có cuộc sống tiên tiến nhất, sạch sẽ nhất, tiện lợi nhất Đại Hán đã bị quyền quý đế quốc nắm chắc trong tay. Nhân khẩu trong thành không tăng thêm, vì thế xung quanh Phú Quý thành xuất hiện rất nhiều thôn trang mới.
Thế giới đang biến đổi từng ngày, chỉ có cái hoàng cung kia chẳng có gì thay đổi.
Tùy Việt kéo thùng nước từ giếng liên, bước chân thoăn thoắt đi về đổ vào chum hứng nước mưa, thấy cá nhỏ trong chum đủ không gian bơi lội rồi, lá sen cũng thoải mái duỗi ra trên mặt nước liền lau mồ hôi ngồi hóng mát.
Nửa năm trôi qua, hắn đã quen với cuộc sống mới.
Lúc đầu còn kỳ vọng hoàng đế nhớ tới mình, giờ hắn chỉ mong hoàng đế quên mình đi, đó là tâm nguyện chung của tất cả hoạn quan bị đày tới Dịch Đình cung, phồn hoa đâu có nghĩa là tốt đẹp, tuyệt cách đâu phải chỉ có sầu bi.
Rất lâu rồi cháu hắn Tùy Kim được huynh trưởng hắn cho ăn thừa tự của hắn, thế nên Tùy Việt cũng coi như là người có nhi tử.
Tùy Kim dùng tiền Tùy Việt tích góp được mua một trạch viện lớn ở Phú Quý thành, mua một số cửa hiệu, không thể nói là nhà phú quý, song gọi là không lo cơm áo.
Trẻ lớn lên ở nông gia kiến thức không nhiều, song hiểu hiếu nghĩa, mỗi tháng mùng một mười lăm, luôn có thức ăn đưa vào, nên Tùy Việt cũng chẳng thấy khổ cực.
Cuộc sống ở Dịch Đình cung quá nhàn nhã, Tùy Việt béo lên không ít, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã hơi chếch về phía tây, lúc này hoàng đế hẳn ngủ trưa rồi.
Tùy Việt lấy từ trong phòng ra một cái bàn nhỏ, hai cái ghế, pha một ấm trà, vừa mới làm xong thì Chung Ly Viễn cưỡi một con ngựa tới Dịch Đình cung.
Chẳng chào hỏi, Chung Ly Viễn ngồi xuống đối diện rót trà uống:” Hôm nay tảo triều, cãi nhau ầm trời.”
Tùy Việt lười nhác nói:” Bọn họ lúc nào chẳng cãi nhau.”
Chung Ly Viễn lắc đầu:” Lần này khác, lão tặc Nhi Khoan muốn cáo lão, đề nghị Tang Hoằng Dương làm đại ti nông, bị quần thần phản đối.”
“ Năm xưa Tang Hoằng Dương cướp của Khổng Cận, Đông Quách Hàm Dương, chế ra bạch lộc tệ, gần đây vơ vét tiền trang, chưa ai quên hắn vì lấy lòng bệ hạ hại mọi người, không thông qua là bình thường, đời này hắn khó mà thành tam công. Bệ hạ ủng hộ hắn không?” Tùy Việt giờ ở vị trí ngoài cuộc, đôi mắt trở nên sáng suốt:
Chung Ly Viễn lắc đầu:” Giờ bệ hạ ít quyết lắm, đều xem quần thần tranh cãi ra kết quả mới thuận thế mà làm.”
Tùy Việt cầm chén trà lên:” Cũng phải, cục diện Đại Hán bây giờ chưa từng có tiền lệ để học hỏi, cẩn thận vẫn hơn.”
Chung Ly Viễn tán đồng:” Dù sao không còn kẻ địch nữa rồi, không cần vội.”
Tùy Việt không quan tâm tới thế sự nữa, mấy thứ đó cách xa hắn quá rồi, nhưng còn một chuyện chưa buông bỏ nữa:” Không còn địch, ngươi nói đại quân bố trí ra sao?”
“ Thì ai về doanh nấy, dù sao đại quân đều thuộc quân tư mã các nơi chỉ huy, quân bên ngoài chưa tới mười vạn, có gì to tát đâu. Hôm nay còn kiến nghị tước giảm biên quân, do các châu mục tự trù lượng ít biên quân giữ trị an địa phương, bệ hạ chỉ cười.” Chung Ly Viễn ném đỗ rang vào mồm nhai rau ráu:
Tùy Việt cười nhạt, hi vọng hoàng đế bỏ quân quyền đúng là nói chuyện hoang đường, hoàng đế dựa vào cường quân để lập nên thế giới thái bình, cũng là công cụ để có thể ngạo thị thiên hạ, dựa vào những lời Chung Ly Viễn nói, lờ mờ đoán ra hoàng đế sắp cho hành động lớn rồi.
Lúc này những chuyện liên quan tới tranh đoạt quyền lực tốt nhất nên dừng hết lại, lặng lẽ xem biến chuyển mới là chính xác nhất.
Lưu Triệt ngủ trưa thường không có ai dám quấy rầy, hắn hay làm việc đêm, nên ban ngày nhất định ngủ một canh giờ, thời điểm đó không cần người hầu hạ nên Chung Ly Viễn thường tới chỗ Tùy Việt, hắn có cảm giác một thời điểm thích hợp Tùy Việt sẽ trở lại.
Ngủ trưa là là thói quen nhiều năm của Lưu Triệt, chỉ là hôm nay đi nghỉ thấy Vệ hoàng hậu bộ dạng ấp úng làm hắn tò mò, không hiểu nàng có chuyện gì.
“ Vân Lang giết chết quân tư mã Ngô Đồng!” Vệ hoang hậu do dự mãi mới nói:
Lưu Triệt nằm trên giường, một tay chống đầu, giọng điệu bình thản:” Ngô Đồng coi thường mệnh lệnh Lương Châu mục, chết là phải.”
“ Khương Hoàn treo ấn từ quan rồi.”
“ Vô pháp vô thiên, giao hưu ti xử lý là xong, nàng tới cầu xin sao?”
“ Thần thiếp chỉ không hiểu sao giữa thái tử và Vĩnh An hầu cứ xảy ra tranh chấp suốt, hơn nữa xu thế càng lúc càng nghiêm trọng, thêm chuyện này e khó hòa hoãn được nữa.” Vệ hoàng hầu nơm nóp lo sợ, mặc dù nàng và A Kiều đạt thành hiệp nghị, nhưng vì Lưu Cư cứ xung đột với Vân Lang mãi, vốn là việc chắc mười phần thành vô số nhân tố bất ổn:
Vân Lang là ai cơ chứ? Nàng ở bên hoàng đế, quá hiểu cả Lưu Triệt cũng vô cùng kiêng kỵ người này.
Lưu Triệt ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Vệ hoàng hậu:” Vân thị là thế lực mới của Đại Hán, còn là thế lực có thực lực mạnh nhất, thái tử cũng là thế lực mới, nhưng có quyền thế lớn nhất. Trong khi lợi ích cũ bị các huân quý lâu đời phân chia hết, thế nên con đường phát triển của Vân thị và thái tử nhất trí, nơi nào có khoảng trống phải nhảy vào. Nhưng Vân thị lại không muốn dựa vào thái tử, bọn họ xung đột là bình thường.”
“ Hiện giờ Vân Lang còn khắc chế, cho thái tử thể diện đấy, điều trẫm không hiểu là, vì sao thái tử lại nóng lòng muốn nhanh chóng cường đại như thế?”
Vệ hoàng hậu vội vàng đỡ hoàng đế nằm xuống, cầm quạt quạt cho hắn:” Bệ hạ đừng giận, giận lại khó ngủ.”
Lưu Triệt hừ một tiếng nhắm mắt lại.
Đợi hoàng đế ngủ rồi, Vệ hoàng hậu trở về tẩm cung, một thái giám đi nhanh tới nói nhỏ:” Bẩm hoàng hậu, thái tử đã tới Trung úy phủ đưa Khương Hoàn đi.”
“ Khương Hoàn chẳng là cái gì, bệ hạ không bận tâm đâu, nói thế nào thì thái tử bảo hộ thủ hạ cũng là điều tốt.”
Thái giám khom người:” Là do Địch tiên sinh lấy tính mạng uy hiếp, thái tử mới cứu Khương Hoàn, nô tài nghe nói trước đó thái tử rất tức giận với hai người Khương Ngô vì làm hỏng việc, còn định trừng trị họ.”
Vệ hoàng hậu chỉ biết thở dài, chỉ bậc quân vương mới có tư cách lấy bỏ, Lưu Cư là thái tử giờ lung lạc lòng người còn không kịp, vậy mà lúc này còn đả kích lòng trung thành của thủ hạ, hoàng đế nói đúng, làm sao lại nóng vội như thế chứ!