Lúc này toàn thiên hạ trừ tây bắc ra thì đều bất động!
Đối với thẳng lợi nhanh chóng bất ngờ, người dân Đại Hán trở nên lúng túng.
Đổng Trọng Thư bế quan suy ngẫm thời thế mới, Vệ Thanh giao trả hết quân chức, trốn ở trong Thanh Ngưu cốc Ly Sơn không tranh với đời, ông ta muốn cho thời gian hoàng đế suy nghĩ về quân chế mới.
Tang Hoằng Dương và Trương An Thế vì chuyện ngân hàng mà tranh đấu tưng bừng, không ai làm gì được ai, nhưng sự thể chỉ giới hạn trong ngân hàng, không chế không cho lan trộng.
Kỳ thực Tang Hoằng Dương thua rồi, đối thủ của hắn vốn phải là Vân Lang, vậy mà bây giờ chỉ một tên đệ tử của Vân Lang đã khiến hắn không còn tinh lực làm việc khác.
Dù sao thì tất cả đều cố gắng khắc chế bản thân.
Đây mới là lúc phong vân khó lường, nên thái tử bị hoàng hậu cấm túc, ở đông cung chuyên tâm đọc sách không được ra ngoài, chuyện Khương Hoàn không ai hỏi tới, chỉ Vương Ôn Thư làm ầm vài ngày rồi thôi không nhiều chuyện nữa.
Khắp thế giới tĩnh lại suy nghĩ thì Trường Môn cung hăm hở tiến tới, mở kho thường bình khắp nơi, trong đó trọng điểm là Lương Châu, thấy A Kiều ngang nhiên như thế, tháng bảy Nhi Khoan cáo lão.
Không bằng để Trường Môn cung thành ti nông tự đi, ti nông tự không cần tồn tại nữa.
Nhiệt khí cầu của Vân Âm không bay lên được, sau khi nàng liên tiếp đốt cháy ba khí cầu, Hồng Tụ không cho nghiên cứu tiếp nữa.
Tháng tám rốt cuộc đại đội nhân mã của Vân Lang về tới Võ Uy, còn Tư Mã Tương Như trong ba tháng ngắn ngủi từ quan viên phong độ đày đọa bản thân thành lão nông áo gai.
Đường vẫn chưa làm xong.
“ Làm phú cho bệ hạ thế nào rồi?” Vân Lang không nổi giận, chỉ cần hắn làm thì chẳng có lý do gì để giết huống hồ Đại Vương đích thân ra đón làm tâm trạng y rất tốt:
“ Bao ngày qua hạ quan chỉ có con đường này, lòng làm gì có văn chương cẩm tú.” Nhìn thấy Vân Lang, trong lòng Tư Mã Tương Như quét sạch sợ hãi, thậm chí còn có ý nghĩ phát tiết oán hận:
“ Tư Mã công từ hôm nay có thể chuyên tâm thi từ rồi.”
Tư Mã Tương Như than:” Thiên hạ như bàn cờ, người như quân cờ, nay Khương Ngô đã bị trừ, hạ quan không còn đất dụng võ nữa, được an tâm say trong văn chương tới già, coi như không uổng tới nhân thế.”
Sắc mặt Vân Lang không đổi, vẫn mỉm cười:” Nghe nói Tư Mã công vì làm đường mà hao hết tiền tài, tinh thần đáng khen nhưng đáng học, vì nước làm đường, sao có thể để ngự sử bỏ tiền riêng, chi tiêu bao nhiêu, tới chỗ Đông Phương tiên sinh mà lấy.”
Đối phương bồi thường tổn thất càng làm Tư Mã Tương Như thất vọng, hắn hiểu từ nay mình là người nhàn tản rồi. Nếu Vân Lang tự đại làm khó hắn hắn có cơ hội vượt khó thể hiện bản lĩnh, giờ y mỉm cười thản nhiên vuốt ve con hổ dưới chân, làm Tư Mã Tương Như cảm thấy bị sỉ nhục.
Những ngày qua nghĩ bao cách ứng phó không cái nào dùng tới, làm tim Tư Mã Tương Như nhói đau.
Bị ngó lơ là sự sỉ nhục lớn nhất với người kiêu ngạo như hắn.
Nhưng hắn cũng nhận ra, hai bên chênh lệch tới vô tận rồi, khoảng cách đó không phải dựa vào trí kế có thể san lấp.
Chuyện đầu tiên Vân Lang trở về là mang Đại Vương đi tắm, tắm rất sạch sẽ, ngay cả kẽ ngón chân cũng dùng bàn chải làm sạch. Cho nên bây giờ Đại Vương rất thơm tho, còn sạch sẽ hơn Hồng Tụ vài phần.
Nhưng thân thế như sứ trắng cao cấp của Hồng Tụ thì hấp dẫn hơn hẳn, đó là sự thu hút xác thịt, không phải ái tình, dù sao cũng kệ Đại Vương ở ngoài gầm gừ cào cửa, y và Hồng Tụ ở bên trong biểu diễn một màn xuân sắc vô biên.
Hồng Tụ phát ra tiếng kêu dài, như người chết đuối ngoi lên được mặt nước, thân thể mềm mại cứng đờ, sau đó lại mềm nhũn.
“ Chẳng trách trong Lễ ký nói tình phu thê chỉ sinh ra khi giao hoan, đúng là có lý.”
Tay Hồng Tụ vẫn ôm lưng Vân Lang, lưng y đau rát, nhất định bị nàng cào rách, nam nhân hứng trí tới nhanh đi cũng nhanh, điều này khác hẳn nữ tử.
Hồng Tụ dư âm chưa hết, quấn lấy Vân Lang, dùng thân thể mịn màng, âm thanh thỏ thẻ khiêu khích, không chỉ vì xa cách lâu ngày, càng vì nàng khao khát một đứa con, không từ thủ đoạn chiều chuộng Vân Lang ...
Ngày hôm sau Hồng Tụ dậy muộn, chẳng trang điểm chải chuốt, Tô Trĩ nhìn thấy cũng sững sờ.
“ Nữ nhân này trời sinh là thứ yêu mị.” Vẻ đẹp đó làm Tô Trĩ vô cùng ghen tỵ:
Tuổi của Hồng Tụ và Tô Trĩ tương đối gần nhau, thường ngày cãi nhau quen rồi, thấy Tô Trĩ rực lửa hờn ghen, Hồng Tụ cười quyến rũ nép vào lòng Vân Lang:” Nói tới ghen tỵ thì muội ghen tỵ tỷ tỷ mới đúng, theo phu quân hơn một năm, món nợ này về nhà có người tính sổ với tỷ tỷ.”
Tô Trĩ không khách khí với Hồng Tụ, hai người nhanh chóng cấu véo nhau, lát sau cười đùa khúc khích.
Đáng nhẽ lúc này là cơ hội tốt để giường lớn ngủ chung, nhưng đêm qua bị Hồng Tụ chiều chuộng hết mực, Vân Lang không còn tí sức lực nào nữa rồi.
Nhìn món ngon trước mắt mà chép miệng.
Gập ngón tay tính toán, Vân Lang tới thế giới này đã mười lăm năm rồi, vẻ ngoài không có nhiều biến hóa, trừ ở vị trí cao lâu sinh uy thế, y vẫn là một mỹ thiếu niên.
Tào Tương đã thành tên béo râu ria, đứng cạnh Vân Lang từ huynh đệ sắp thành cha con rồi. Hoắc Khứ Bệnh càng không nói, thể hình khôi ngô, lại phong sương nhiều, trông như trung niên. Lý Cảm vốn có cái mặt già đời từ trước, nên trông càng giống trưởng bối Vân Lsng.
Chính vì Vân Lang không mấy thay đổi cũng khiến Trác Cơ mỗi lần ở cùng y cảm giác lúng túng, hai người tuổi tác vốn chênh lệch, giờ càng thêm rõ ràng.
Chỉ Hồng Tụ thích nhất, nàng nghĩ nếu thêm mười năm nữa, trong đám tỷ muội chỉ có mình nàng xứng đôi với trượng phu.
Vân Lang đột nhiên vỗ đùi:” Ta muốn để râu!”
Hồng Tụ nghe vậy gỡ tay Tô Trĩ ra, nhìn ngắm khuôn mặt Vân Lang:” Thế này rất tốt mà.”
Tô Trĩ cười xấu xa:” Có lẽ Trác Cơ sẽ cảm thấy không dễ chịu. Muội thích sư huynh giữ khuôn mặt trẻ trung này, tốt nhất là năm mươi năm sau muội thành bà lão, huynh không thay đổi, muội tha hồ đi khoe với người khác mình có phu quân trẻ trung.”
Hồng Tụ phì cười:” Nếu thế muội không còn mặt mũi gặp ai nữa.”
Tô Trĩ thoải mái ngồi trong lòng Vân Lang, kiêu ngạo nói với Hồng Tụ:” Mặc kệ, tới khi đó cho đám lão bà tử hâm mộ chết.”
Đại Vương cuối cùng cũng phá cửa vào được rồi, bất kể là Tô Trĩ hay Hồng Tụ đều bị nó dùng thể trọng áp đảo của mình đẩy ra chỗ khác, dùng cái đầu to làm nũng với Vân Lang.
Vân Lang trở về, Vân Âm không còn sợ ai nữa, một cái khí cầu cực lớn được gió nóng thổi căng lên, nàng chưa kịp hoan hô thì xì xì xì, khí cầu xẹp xuống. Ngọn lửa lớn bùng lên, đốt cháy thừng, tấm lụa lớn lại căng phồng theo gió bay đi, biến thành đống lửa, chưa rơi xuống đã cháy hết.
“ Cha ...” Vân Âm thấy thí nghiệm thất bại, làm nũng cầu cứu:
“ Tiếp tục, tiếp tục ...” Khuê nữ nhà mình tính cách thế nào Vân Lang lại chẳng rõ sao, nếu nghiên cứu thành công, nó dám ngồi khí cầu bay về Trường An lắm:
Thế này là tốt nhất!
Đại Vương rất bực mình vì Vân Âm lại dính lên lưng Vân Lang rồi, nó vươn móng ra muốn kéo Vân Âm xuống, không dùng vuốt nên chẳng làm gì được Vân Âm, đi quanh gầm gừ.
“ Ngoan, vật liệu không còn thì tới kho lấy, cha tin khuê nữ của cha nhất định có thể làm được khí cầu.”
Vân Âm phụng phịu:” Cha, vì sao cha thông minh như thế, Tiểu Triết cũng rất thông minh, chỉ có con là ngốc, con không phải con ruột sao?”
Vân Lang biết ngày này sớm muộn cũng tới, khuê nữ lớn lên sẽ bị lời ra tiếng vào bên ngoài ảnh hưởng, vì thế thơm má khuê nữ một cái, khẳng định:” Đương nhiên là con ruột rồi.”
Vân Âm vẫn chưa chịu:” Có người nói chỉ đám Vân Triết, Vân Động mới là con cha.”
Vân Lang dùng tay trái kéo tay trái khuê nữ ra:” Con thấy không, ngón áp út của cha con ta rất dài, gần như bằng ngón giữa.”
“ Vì sao ngón áp út của Vân Triết lại khác chúng ta?”
“ Cha con mình đều có hai cái xoáy trên đầu.”
Câu hỏi ngốc nghếch phải dùng lời ngốc nhếch trả lời.
Đứa bé này quá để ý lời người ngoài, đó là biểu hiện thiếu tự tin, đáng lý mà nói Vân Âm từ nhỏ lớn lên bên cạnh y, được y hết mực chiều chuộng sẽ không như thế, nhưng vì có thằng khốn Hoắc Quang quá mức yêu nghiệt, khiến Vân Âm không tìm thấy sở trường của mình.
Không biết bao lần Vân Lang phải giúp khuê nữ nhặt lại tự tin rồi, mỗi lần như thế lại muốn đá Hoắc Quang một phát.
.............
Hôm nay dừng ở đây nhé.