Vân Lang cưỡi ngựa du xuân, Đại Vương chạy đuổi theo sau, đây là hoạt động nó rất thích, đương nhiên phải chuẩn bị cho nó hai con chiến mã cường tráng không sợ nó.
Vì nó chạy không nổi nữa là cưỡi ngựa.
Vô Uy vốn là một ốc đảo trên sa mạc, một bên có Kỳ Liên Sơn tuyết trắng, bên phải là hoang mạc cát sỏi vô bờ. Nơi này chẳng có cái gọi là cảnh đẹp, may ra ruộng lúa mạch chờ thu hoạch là còn đáng nhìn.
Đại Vương chạy được ba dặm là leo lên lưng con ngựa ngồi dương dương đắc ý, không thèm để ý con thú phía dưới khốn khổ ra sao.
Cuối hoang nguyên có đàn sói, không thấy hổ báo, Đại Vương gầm một tiếng thị uy, đàn sói chạy tứ tán, đàn ngựa, đàn dê do mục dân chăn thả cũng loạn lên, con ngựa chở nó càng sợ vãi phân, ngã vật ra đất chỉ thở ra chẳng thấy hít vào.
Ngựa du xuân phẫn nộ dựng vó lên đạp mấy cái, tiếp tục lao đi, năm trăm gia tướng theo sát, bỏ lại Đại Vương đang gầm gừ với con ngựa sắp chết.
Võ Uy sau này sẽ là căn cứ trọng yếu của Vân thị, thời thịnh thế, nó là lựa chọn sinh sống không tệ, thời loạn, vùng biên viễn là nơi bảo lưu nguyên khí gia tộc đợi thời đông sơn tái khởi.
Hoàng đế đã lệnh Vân Lang làm Lương Châu mục, cho y đưa gia quyến tới đây, mục đích đã rõ, không lâu sau y rất khả năng từ Vĩnh An hầu thành Võ Uy hầu thực phong rồi.
Lưu Triệt đang đuổi hết quan nội hầu ra khỏi Quan Trung, biến Trường An thành khu vực hoàn toàn do hoàng đế khống chế. Vân Lang hiểu tên tự đại đó cho rằng, chỉ cần nắm vùng giàu có nhất trong tay, chư hầu thiên hạ không dám xung đột với hắn.
Nên Vân Lang có cơ hội gây dựng căn cứ địa.
Hắc Thủy uốn lượn chảy về phía đông, sau đó nhập vào Đại Hà, chảy qua Trường An.
Suốt một ngày Vân Lang tuần thị nửa Võ Uy, nhân khẩu nơi này hiện cơ bản chỉ tập trung xung quanh thành Cô Tang, rời thành Cô Tang chừng mười dặm không thấy bóng người nữa.
Tới gần Kỳ Liên Sơn mới thấy một số bộ tộc người Khương sinh sống.
Tổng thể mà nói quận Võ Uy hiện vô cùng yên bình.
Chập tối Vân Lang mới dẫn đội ngũ trở về thành Cô Tang, Đại Vương sắp chết mệt, nó chạy gần sáu mươi dặm.
Động vật thể hình càng lớn càng không thích di chuyển, tuy sức mạnh lớn, nhưng nhanh nhẹn và dẻo dai thì ngày càng xa rời chúng.
Đại Vương tham lam thè lưỡi nằm bên ao uống nước, Vân Lang phủi bụi trên lông nó:” Dù thế nào mày cũng phải giữ bản năng săn mồi chứ.”
Uống đầy bụng nước xong Đại Vương nằm bẹp dưới Vân Lang, để Vân Lang gãi bụng cho nó.
Vân Lang hôm nay đi nhiều như thế là có tâm sự trong lòng, vài ngày nữa đoàn sứ tiết của Lưu Lăng sẽ đi qua Võ Uy vừa cống nạp đồng thời chúc mừng sinh nhật hoàng đế.
Lưu Lăng đề xuất kế hoạch, khi nàng toàn lực tấn công người Thân Độc, Đại Hán có thể giúp nàng cầm chân người Tắc ở phương bắc, nàng sẽ trả bằng một nửa chiến lợi phẩm của Thân Độc.
Đây là kế hoạch rất khả thi, cũng khá hấp dẫn.
Thế nhưng Lưu Lăng đâu đơn giản như vậy, kế hoạch của nàng chắc chắn không thể chỉ có thế.
Dã tâm của Lưu Lăng quá lớn.
Vân Lang tin rằng Lưu Lăng hứng thú với cả địa bàn của người Tắc, bọn họ là chủng tộc gần giống với Hung Nô và người Ô Tôn.
Ở thời Hán, người tóc vàng mắt xanh đều gọi là người Hồ, tộc người sống ngoài Trường Thành kỳ thực đại đa số là như thế, bao gồm tây Hung Nô.
Ngược dòng thêm sáu trăm năm trước người Hồ tóc vàng mắt xanh còn sống ở Hà Tây, bọn họ sống di cư vô định, trong điển tịch cổ đại có liệt kê những cái tên bộ tộc nơi đó như Đại Hạ, Toa Xa, Đại Nguyệt Thị, Hung Nô, Lâu Lan.
Những dân tộc du mục phương bắc này từ rất lâu rồi hoạt động ở hành lang Hà Tây, lưu vực Hoành Thủy, bọn họ dựa vào cường cung ngựa khỏe, tung hoành một dải đất này, thường xung đột với người Hà Đông.
Tới thời Tần Mục Công vì triệt để giải quyết dân tộc Hà Tây quấy nhiễu, phái binh đánh Nhung vương, chiếm lĩnh nhiều địa bàn mục dân, khiến họ di cư về phía tây và phía bắc.
Trong số này có một số chạy tới đất Tắc, tức là lưu vực Y Tư Lê Hà và Sở Hà. Mọi người gọi họ là Tắc tộc. Vào thời Tần, họ còn được gọi là Thích tộc, đôi khi cũng gọi là Thích Già.
Lại ngược dòng lịch sử thêm ba trăm năm trước nữa, Thích Già Ma Ni thành phật chính là người tộc này.
Học vấn này không ai biết nhiều hơn Tư Mã Thiên.
“ Hung Nô vào Thân Độc, đối diện không phải người Thân Độc mà là người Tắc tộc, Thân Độc đã bị Tắc tộc thống trị trăm năm, nhân số bọn họ cực đông tuy sức chiến đấu không cao, thêm vào sùng bái Phật Đạo, nghe nói giữ đạo nghĩa tương trợ nhau.”
“ Lưu Lăng tuy có thực lực cường đại, nhưng không muốn tiêu hao ở cuộc chiến vô nghĩa, cho nên mới có đề xuất này, tránh nguy cơ bị bao vây tứ phía. Cho tới nay uy hiếp lớn nhất của Lưu Lăng vẫn là Đại Hán sau lưng, nên mới muốn dùng Tắc tộc cầm chân chúng ta, khi đạt được mục đích, bỏ chút tiền rồi không là gì cả.” Đông Phương Sóc phân tích dụng tâm của Lưu Lăng:
Vân Lang hiểu điều ấy, thở dài:” Nhưng chúng ta hiểu thì ích gì, quan trọng là người trong triều phải hiểu.”
Chuyện này nằm ngoài quyền lực của Vân Lang, nay y chỉ tiết chế được sáu phần binh lực của nha môn Vệ tướng quân, lực lượng quân sự chính ở Hà Tây này nằm trong tay Hoắc Khứ Bệnh, trước kia có chỉ lệnh triều đình, hắn có quyền tùy nghi hành động … nói chính xác hơn thì hắn tự cho mình có quyền ấy, Nhiếp Nhất không thể tiết chế được hắn.
Bên ngoài phòng có tiếng hổ gầm như thể phụ họa lời Vân Lang.
Sau khi Vân Lang tới, Đại Vương mỗi ngày nhảy lên nóc nhà gầm gừ mấy tiếng, tuyên bố quyền uy trong lãnh thổ của mình. Không nhìn thấy hoặc không nghe thấy ai phản đối nó mới nhảy xuống đất đi tìm Vân Lang ăn cơm.
Vân Lang, Vân Âm, Tô Trĩ, Hồng Tụ sớm quen ăn cơm cùng hai con hổ.
Đại Vương một ngày ăn 40 cân thịt sống, đó là lượng thức ăn của nó sau khi theo Vân Lang tiến hành vận động ngoài trời, bình thường hai cha con ăn 40 cân thịt chín.
Cho dù Đại Vương rất hứng thú với bánh bao trên bàn, mỗi lần nó tới ngửi là Vân Lang cứng rắn đẩy ra.
Hổ thì phải ăn thịt.
Vân Âm ăn cơm mà tâm trí ở đâu đâu, miếng được miếng chăng, nàng lại đốt thêm một khí cầu nữa.
Cho dù Vân Âm chẳng có chút khái niệm nào về tiền bạc, nhưng nàng nhìn vẻ mặt tiếc nuối, đau khổ của nha hoàn binh sĩ giúp mình, nàng thấy hổ thẹn vì sai lầm liên tiếp của bản thân.
Vân Lang vờ không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của khuê nữ, nhưng khi Vân Âm thút thít khóc, Hoắc Quang không ngồi yên được, kệ ánh mắt cảnh cáo của sư phụ, nhỏ giọng nói:” Đừng vội, chúng ta thong thả nghĩ cách.”
“ Ngay bây giờ.” Vân Âm dậm chân:
Hoắc Quang lập tức nhét cả cái bánh bao ăn dở vào mồm, vội vàng chạy theo Vân Âm kệ cái mặt đen xì của Vân Lang.
Tô Trĩ không cẩn thận cười ra tiếng, Hồng Tụ an ủi Vân Lang:” Đại nữ biết tâm tư không đủ dùng, biết cầu viện, biết có được chi viện từ đâu, không tệ, nữ tử nên có tâm tư đó.”
Không phải hành vi của Vân Âm hay Hoắc Quang có gì sai, chẳng qua tâm tư làm cha của Vân Lang tác quái thôi, dù thế nào thì Vâm Âm chưa mười tám chưa gả, thằng tiểu tử đó phải đợi thêm năm năm nữa, cho chết nghẹn luôn.