Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1031 - Q7 - Chương 042: Chớ Luận Ân Với Sói, Chớ Nói Tình Với Lưu Triệt!

Q7 - Chương 042: Chớ luận ân với sói, chớ nói tình với Lưu Triệt! Q7 - Chương 042: Chớ luận ân với sói, chớ nói tình với Lưu Triệt!

Vân Lang có nhiều việc phải làm.

Đệ Nhất Danh Chiêm được Vân Lang bổ nhiệm làm trưởng sử Võ Uy thay Khương Hoàn. Hắn là người phát ngôn của Điền thị, người như thế mà không bày ở chỗ công khai, để hắn giở thủ đoạn sau lưng sẽ làm người ta khó chịu.

Giờ đẩy hắn ra làm quan viên thì mọi thứ thành thuận tiện, chuyện liên quan tới di dân hoặc Điền thị sẽ giao hắn xử lý, làm tốt không có thưởng, làm không tốt sẽ bị phạt.

Đệ Nhất Danh Chiêm thống khổ làm quan viên dân sự tối cao của Võ Uy.

Lý Lăng thành quân tư mã, đó là chức quan nghìn đảm, thay thế Ngô Đồng, còn Tư Mã Thiên tạm thời đảm nhận vai trò thứ sử Võ Uy thay Tư Mã Tương Như, vậy là cơ cấu quan viên coi như hoàn bị.

Sắp tới mùa Thu, Vân Lang sau khi tới Võ Uy không quấy nhiễu đầu nhân người Khương, tin tức của người phái đi nằm vùng báo về làm Vân Lang khá hài lòng, đầu nhân người Khương không có mấy tâm lý phản kháng với người thống trị mới.

Vân Lang không tước bỏ quyền lợi của đầu nhân người Khương mà còn tăng thêm cho họ, toàn bộ biến thành quan viên, đã là quan viên thì có điều động, thăng chức, cũng có chặt đầu, vào ngục.

Thời gian không có nhiều, muốn sau này mọi thứ vận hành theo ý chí của mình cần có định hướng chính xác, khiến nó thành guồng quay mà ai cản đường sẽ bị nghiền nát, Vân Lang chuẩn bị trong vòng hai năm thay đổi địa phận quản hạt của đầu nhân, như thế cơ bản có thể triệt tiêu địa vị này một cách hòa bình.

Đông Phương Sóc, Tư Mã Thiên cực kỳ khâm phục thủ đoạn này của Vân Lang, cảm thấy không cần dính máu có thể ổn định man tộc địa phương, vô cùng cao siêu.

Thủ đoạn này thậm chí có thể dụng ở địa phương lực lượng nước Hán chưa vươn tới được như vùng Ngô Việt, thậm chí là Lĩnh Nam.

Muốn làm được như thế thì những quan viên người Hán như Đệ Nhất Danh Chiêm phải trở thành đối tượng được đầu nhân người Khương hâm mộ, bọn họ cũng sẽ thành cơ sở thống trị của Vân Lang.

Có thể nói hoàng đế yêu cầu Lương Châu mục đàn áp Điền thị, Khương tộc lấy không gian sinh tồn cho người Hán tới chỗ Vân Lang hoàn toàn biến vị.

Cơ bản có thể nói Lưu Triệt thích dùng cây gậy, Vân Lang thích dùng cà rốt.

Hay nói đơn giản hơn, Vân Lang nhìn khắp mấy nghìn năm lịch sử, bách tính luôn luôn là không có cái ăn cái mặc mới dựng cờ khởi nghĩa, chứ chưa bao giờ thấy chuyện thay triều đổi đại khi giàu có.

Bách tính chẳng bận tâm ai ngồi trên ngai vàng, họ quan tâm tới cháo trong nồi nhà mình.

Cái gì mà chân mệnh thiên tử, cái gì mà thiên mệnh sở quy, người ta đi theo khởi nghĩa là vì có miếng ăn, không phải mấy câu khẩu hiệu tô vẽ đó.

Vụ thu hoạch hè từ kinh thành truyền tới tin tức không thể nói là xấu .... Thừa tướng Công Tôn Hạ cuối cùng bị bãi chức rồi.

Điều này với Công Tôn Hạ mà nói là chuyện mừng, từ sau khi Công Tôn Hoằng chết, thừa tướng Đại Hán đều không có kết cục tốt, ông ta có thể an toàn rút lui là hiếm có lắm.

Chỉ là ông ta mất chức cũng mất luôn hầu tước.

Mà không chỉ ông ta, có tận sáu trăm người mất trước vị.

Vân Lang xem báo cáo mà thất kinh, đợi tới khi nhận được thư của Tào Tương từ Trường An mới biết, hoàng đế cực kỳ bất mãn với chuyện hầu tước khắp thế giới.

Mỗi năm tới tháng sáu là các vị hầu tước hiếu kính hoàng kim cho tông miếu tế tổ, đợi giữa tháng chín, đại tế ti sẽ bắt đầu.

Kỳ thực đây là một quá trình, các hầu tước kính hiến hoàng kim lên tông miếu không thể có sai sót, vậy mà năm nay triều đình nói là hoàng kim không đủ phẩm chất, phán tội bất kính từ đó đoạt tổng cộng một trăm linh sáu hầu tước, Công Tôn Hạ ở trong đó.

Hơn trăm hầu tước trong một đêm bì mất tước vị thành đại sự oanh động thiên hạ.

Tuy Vân Lang cũng kinh sợ nhưng thấy điều này hợp lý, chiến tranh liên miên tạo ra vô số hầu tước, giờ chiến sự kết thúc, cũng phải tước giảm gánh nặng này.

Mùa đông năm ngoài hoàng đế chỉ tượng trưng phong thưởng qua loa chư hầu làm người ta thất vọng, quân công không được coi trọng làm bọn họ ngầm oán hận.

Lưu Triệt không phải người ngươi oán hận hắn mà cúi đầu, ngược lại hắn càng cứng rắn hơn, vì thế mới có chuyện ngày hôm nay.

Trong tất cả số hàu tước đó, Vân Lang chỉ thấy tiếc cho Tòng Phiếu hầu Triệu Phá Nô, hắn trải qua bao trận chiến lớn nhỏ, lúc nào cũng dũng cảm xông lên tuyến đầu, kết quả cuối cùng là sinh không gặp thời như thế, làm người ta nghe mà không thể không thở dài thương cảm.

Quan viên mất tước vị cõi lòng tan nát, hi vọng Công Tôn Hạ dẫn đầu bọn họ tới Vị Ương cung nói chuyện.

Một câu nói của Công Tôn Hạ làm rất nhiều người mang lòng oán hận phải ngậm miệng.

“ Lão phu này có thể về quê nhà, làm ruộng, buôn bán, săn bắn, nhìn con cháu chạy quanh mà dưỡng già rồi, coi như bệ hạ nhân từ, mong gì hơn nữa.”

Nói xong Công Tôn Hạ cởi quan phục, quan miện, ấn tín, gấp gọn gàng đặt lên khau gỗ đưa cho Chung Ly Viễn tới truyền lệnh.

Một canh giờ sau cả nhà chuyển khỏi thừa tướng phủ, hai canh giờ sau rời Trường An về quê.

Công Tôn Ngao tới tiễn chân, Công Tôn Hạ không dừng xe ngựa, chỉ vẻn vẹn chắp tay cáo biệt.

Vị Ương cung im phăng phắc, ngay cả cung nga hoạn quan chăm chỉ nhất cũng không dám tùy tiện đi lại.

Tâm tình Lưu Triệt cực kỳ tốt, trước mặt hắn là một hàng dài danh sách quan viên, phàm là người bị hắn cho nét bút đỏ là từ nay không còn nằm trong hàng ngũ quan lại nữa.

Khắp thiên hạ này, người có thể làm chuyện thỏ chết chó vào nồi một cách đường hoàng như thế chỉ có Lưu Triệt mà thôi, hắn chẳng thèm âm mưu quỷ kế gì, hắn cứ làm một cách thẳng thắn thô bạo như thế, như chỉ mặt người ta quát, kẻ nào không phục cứ lao vào.

Trường Bình quỳ ở đại điện, đợi hoàng đế xử lý xong công việc, lòng nàng đã lạnh giá, không phải nàng tới đây để nói đỡ cho đám quan viên mất tước vị, mà là thỉnh tội.

Trong số người mất tước vị, phế truất có hai sáu người liên quan tới nàng, cũng là thế lực lớn nhất chống lưng cho Lưu Cư.

Lưu Triệt tâm tình khoan khoái xử lý xong công việc, tủm rỉm cười nói với Trường Bình phía đối diện:” Bỏ cũ lấy mới là đạo tồn tại của đế quốc, a tỷ hà tất tự trách.”

“ Vì thấy bao năm qua không giúp gì cho giang sơn cho bệ hạ, lòng sợ hãi, nên tới thỉnh tội.”

Lưu Triệt cười ha hả:” A tỷ, phế truất tước vị chẳng phải là vì những kẻ đó không ích gì, mà là nay thiên hạ bình định, người được tước vị đó không còn thích hợp ở vị trí cao. Thiên hạ mới, cục diện mới, tất nhiên là cần quan viên mới cần trẫm gây dựng giang sơn bền vững.”

“ Tiếp theo đây trẫm mở rộng cửa tuyển tài, người thiên hạ chỉ cần thấy mình có tài hoa, trẫm đều hoan nghênh tới Trường An tham dự đại tỷ, sau đó dựa theo thứ bậc thang quan. Năm Nguyên Thú đã qua rồi, năm sau sẽ mở đầu bằng năm Nguyên Đỉnh.”

Trường Bình thi lễ:” Bệ hạ có hùng tâm như thế, thần chúc mừng bệ hạ, nay thần đã già không dám mong mỏi nhiều, chỉ hi vọng con cháu quấn quanh bên gối. Cả đời thân con cái hiếm hoi, chỉ có một nam là Tào Tương, sau đó có Vân Lang bái lạy làm lương tử, giải cô đơn về già. Nay Tào Tương đã về kinh, không biết đứa lương tử số khổ bao giờ mới được rời vùng cùng khốn trở về.”

…..

Truyện này không nhắc tới nhưng thừa tướng Công Tôn Hạ cưới chị cả của Vệ Thanh.

Nói thế để biết thế lực Vệ thị thời điểm đó nó kinh khủng ra sao.

Thái tử, hoàng hậu, thừa tướng, đại tướng quân đại tư mã, đại trưởng công chúa, Phiêu kỵ tướng quân …

Vua nào ngủ yên nổi!

Bình Luận (0)
Comment