Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1032 - Q7 - Chương 043: Thanh Mai Trúc Mã.

Q7 - Chương 043: Thanh mai trúc mã. Q7 - Chương 043: Thanh mai trúc mã.

Bao năm qua Trường Bình cho rằng mình luôn về giang sơn Đại Hán, không có chút lòng riêng, toàn tâm toàn ý phụ trợ hoàng đế quản lý quốc gia này.

Nay thiên hạ vừa an định nàng vạn vạn lần không ngờ, người đầu tiên hoàng đế khai đao là mình, toàn bộ bất mãn bộc phát trong lời nói.

Lưu Triệt thở dài:” A tỷ chớ giận, chuyện tỷ làm bao năm qua, trẫm ghi nhớ trong lòng. Nhớ năm xưa trẫm đăng cơ, do a tỷ cấm kiếm đứng bên cạnh hộ vệ mới có được giấc ngủ yên ổn, chuyện ấy trẫm sao có thể quên?”

“ Bình Dương hầu vừa chết, Vũ An hầu Điền Phẫn ngang ngược, cấu kết phiên vương, thiên hạ lung lay. A tỷ bất chấp đang để tang trượng phu, dẫn sáu nghìn dũng sĩ vương tộc bảo vệ Trường An để trẫm đủ thời gian diệt Điền Phẫn, chuyện ấy sao quên được. Vệ Thanh xuất thân nô lệ, vì giang sơn Đại Hán, a tỷ hạ mình gả cho hắn, không chút oán hận, trẫm sao không biết.”

“ Trẫm nợ a tỷ nhiều, Đại Hán nợ a tỷ nhiều, lòng trẫm đâu phải sắt đá mà không biết.”

“ A tỷ, sinh mệnh chúng ta không thuộc về bản thân, tâm can chúng ta thuộc về Đại Hán, vinh diệu, tâm tư cá nhân không phải quan trọng nhất, chỉ cần Đại Hán vạn thế trước tồn, trẫm dù bị lột da rút xương cũng không hề gì.”

Trường Bình khóc lớn:” Thần biết, thần biết, nhưng lòng thần không chịu được. Vệ Thanh cả đời chinh chiến, vì Đại Hán mà truy đuổi Hung Nô tới chân trời, giờ phải giả bệnh trốn trong nhà không ra. A Tướng là đứa hoàn khố, thần biết nó nhát gian, sức khỏe không tốt, vậy mà thần đưa nó tới đối diện với kẻ địch hung ác nhất.”

“ Khổ nhất là A Lang, bao năm qua bệ hạ lúc nào cũng chướng mắt với nó, lúc nào cũng gây khó dễ cho nó, dù nó lập công tích thế nào cũng không được bệ hạ đánh giá công bằng. Trước thì có Hà Sầu Hữu, sau thì Tùy Việt giám sát, tới mỗi lời nói cũng bị ghi lại, Tùy Việt vì nói cho nó một câu mà đầy đi làm nô, Trương Thang giao hảo với nó mà bị bức tử.”

“ Bệ hạ rốt cuộc còn muốn họ phải làm gì nữa mới hài lòng?”

“ Giờ thiên hạ bình an rồi, bệ hạ vô địch rồi, thần thân là người hoàng tộc, tan xương nát thịt cũng không oán hận, nhưng cầu xin bệ hạ buông tha cho họ đi, không cần quan chức, không cần tước vị gì cả, để họ ở nhà làm ruộng bình yên được không?”

Vừa rồi tâm tình Lưu Triệt khoan khoái vì phế truất đám quan lại bị tiếng khóc của Trường Bình phá hỏng hết cả, đợi tiếng khóc nàng nhỏ dần mới nói:” Trẫm không triệt tước vị hai sáu mươi sáu môn hạ của tỷ nữa được chưa?”

Trường Bình thở dài không nói thêm nữa, nàng tới đây đâu phải vì hai sáu người đó, hoàng đế trả lời như vậy xem như đang mặc cả với nàng, điều đó có nghĩa là muốn dùng tình thân lay động trái tim sắt đá của hắn cũng vô nghĩa.

Dùng đại lễ tham bái hoàng đế, sau đó đứng dậy không nói một lời rời Vị Ương cung, tích tắc đó Trường Bình thấy bao hi sinh ngày xưa chẳng có ý nghĩa gì.

Khi Chung Ly Viễn đi vào thì hoàng đế chắp tay sau lưng ngắm cảnh sắc ngoài Vị Ương cung, đằng sau lưng hắn có hai tảng băng lớn bốc lên sương trắng, nước từ tảng băng chảy ra, cuối cùng đổ vào cái chậu đầu lớn.

“ Đem danh sách đưa lên thái miếu, chấp hành đi.” Lưu Triệt lạnh nhạt nói một câu:

Chung Ly Viễn khom người nhận lấy ý chỉ viết chi chít những cái tên lui khỏi Vị Ương cung.

Trường Bình về Thượng Lâm Uyển, nhưng không về trang viên của mình mà tới Trường Môn cung.

Vân Triết và Lam Điền đang đánh nhau, nhưng lần này cả hai đứa đều mặc khải giáp, tay cầm vũ khí bằng gỗ, đập nhau rầm rầm.

“ Tỷ không nên tìm bệ hạ, nhất là không nên có suy nghĩ đi ngược với bệ hạ. Muốn giúp đám Vân Lang, tốt nhất là là tỷ cứ trực tiếp mà làm, làm không đúng bệ hạ ngăn cản, làm đúng hoặc chỉ vượt khuôn khổ một chút bệ hạ sẽ nhắm mắt cho qua thôi.”

“ Muốn bệ hạ vì ai đó mà cho ngoại lệ là không thể, cần phải đem đại tướng quân, Tào Tương, Vân Lang gắn chặt với giang sơn Đại Hán thì mới có thể kê cao gối ngủ ngon.”

A Kiều chẳng muốn thù oán gì Trường Bình nữa, nữ nhân này đáng thương, cả đời vì hoàng đế, vì Đại Hán đến khí hoàng đế đủ vây cánh, giang sơn vững chắc thì bị gạt sang lề, nếu không phải gả cho Vệ Thanh, cả đời này vô cùng thất bại.

Trường Bình vẫn là Trường Bình là đại trưởng công chúa, không phải nữ nhân tầm thường rầu rĩ ủ ê cần người khác an ủi, đặc biệt là A Kiều, nhìn hai đứa bé nói:” Cách làm của cô là đem Lam Điền gả Vân Triết à?”

“ Tỷ thấy thế nào?”

“ Nữ tử Lưu thị không đáng tiền.”

“ Thêm vào Trường Môn cung nữa là đáng rồi.” A Kiều đắc ý nhướng mày:” Tỷ xem bản thân làm gì, tặng mỹ nhân cho hoàng đế, giờ đã tặng thành họa rồi, tỷ không hối hận à?”

Trường Bình biết Trường Môn cung không phải chỉ có cái cung điện hoa lệ này, A Kiều mười năm bố cục, chó săn vô số kể:” Bệ hạ ghét nhất là chuyện kéo bè kết đảng.

“ Đúng, tỷ nói đúng, nếu Trường Môn cung chưa đủ thực lực, bệ hạ thuận tay đoạt lấy là được, nhưng nay nó đã lớn tới mức bệ hạ không cách nào xử lý rồi. Tỷ đợi xem, nếu bệ hạ quyết tâm muốn xử trí Trường Môn cung thì phải chuẩn bị tinh thần mười năm khổ cực đi. Huống hồ Trường Môn cung không giữ bí mật gì với bệ hạ, nói chính xác cũng là của bệ hạ, bệ hạ có lý do gì mà hại Trường Môn cung. Dù Trường Môn cung thành một triều đình khác, hoàng đế vẫn là bệ hạ. Lưu Bình, đây chính là đạo dung hợp mà ta nói với tỷ.”

Trường Bình ngạc nhiên, nàng cho rằng Trường Môn cung luôn nằm dưới sự khống chế của hoàng đế, giờ A Kiều nói thế, nàng phát hiện A Kiều giống như tể tướng trong triều đình khác của hoàng đế.

Giáo huấn được Trường Bình một phen, A Kiều khoan khoái gọi hai đứa bé tới, đích thân giúp chúng cởi thứ linh tinh gắn trên người chúng ra.

Trường Bình nhặt một cái bảo hộ gối lên, lấy tay gõ thử phát ra tiếng kim loại, nhìn Vân Triết mồ hôi nhễ nhại:” Tương lai cháu muốn cưới Lam Điền không?”

Vân Triết gật đầu:” Không cưới không được.”

Trường Bình bật cười lấy khăn tay lau mồ hôi cho Vân Triết:” Vì sao lại thế?”

Vân Triết quay đầu nhìn Lam Điền đang nhe răng cười lạnh, nói:” Không cưới nó sẽ khóc.”

Lam Điền coi câu trả lời làm người ta dở khóc dở cười ấy là điều hiển nhiên, ngữ khí bất thiện thúc giục:” Nhanh lên, ta muốn tới nhà ngươi.”

Trường Bình nhìn Lam Điền còn nhỏ mà mặt mày như họa, nói với A Kiều:” Lam Điền giống cô năm xưa y hệt, Vân Triết sẽ rất khổ.”

A Kiều liếc Vân Triết một cái:” Khuê nữ của ta, khí thế mạnh một chút là đương nhiên, có điều tới giờ hai đứa nó chưa bao giờ trở mặt, đánh nhau đó cùng lắm khóc một trận là xong, chúng nó vẫn vui vẻ.”

Trong khi Lam Điền nhanh chóng thay một bộ y sam đỏ rực như lửa, Vân Triết vẫn lóng ngóng đi tất, thứ này cho tới giờ chỉ có người Vân thị dùng, huân quý khác vẫn dùng vải đi vào chân kiểu cũ.

Thụ Hàng thành nay là nơi sản xuất tất lớn nhất, thứ này được bách tính nơi đó rất thích, nhưng mà đi về phương nam một chút lại không phổ biến được.

Thấy Vân Triết đi tất thôi mà tốn công như thế, đám cung nữ ngốc nghếch ở bên không biết giúp, ngồi xuống đưa tay múp míp giúp Vân Triết kéo tất lên, chỉ cung nữ:” Lần sau còn không giúp nó thì không cần gặp ta.”

Đám cung nữ hồn phi phách tán quỳ sụp xuống, dập đầu như giã tỏi.

“ Ta có chân có tay, không cần ai hầu hạ, ngươi tới nhà ta không được tùy tiện sai bảo người khác.”

Lam Điền trừng mắt:” Ta muốn sai ai thì sai, ai không nghe dùng roi đánh.”

Vân Triết giận lắm, cha nó dạy không như thế, chẳng nhiều lời xoay người đi luôn.

Bình Luận (0)
Comment