Trương Bình thấy Vân Triết thể hiện khí khái nam tử như thế thì rất hài lòng, ngờ đâu Lam Điền ngửa mặt lên trời há miệng khóc toáng lên làm A Kiều cũng phải bịt tai lại, Thế là Vân Triết rối rít quay lại, không biết hứa hẹn điều kiện gì, chỉ thấy lát sau Vân Triết nhỏ hơn một cỡ phải cõng Lam Điền to béo đi.
Tiếng khóc xa dần, Trường Bình thở dài:” Vân Triết kém xa A Trệ năm xưa.”
A Kiều bĩu môi:” Nếu A Trệ năm xưa đối xử với ta bằng một nửa Vân Triết thì hắn muốn máu thịt của ta, ta cũng moi ra cho hắn rồ.”
Rất lâu trước kia A Kiều tới Vân thị một lần là lại họa hại vườn rau Vân thị một lần, về sau Vân Lang thành thân rồi phong hầu, nàng phải tị hiềm, thế là người họa hại Vân thị thành Lam Điền.
Chát!
Hàn quang lóe lên, một quả dưa hấu bị bổ làm đôi.
Kiếm là kiếm tốt, là đoản kiếm bách luyện thường treo ở thư phòng Vân Lang.
Dưa là dưa ngon, Vân thị đã trồng nhiều đời, mỗi mùa lựa chọn hạt giống tốt nhất để lại, có thể nói thiên hạ hiếm có, chỉ là số lượng không nhiều.
Chỉ là lúc này bất kể Mao Hài hay hoạn quan Trường Môn cung chỉ nhìn chằm vào thanh đoản kiếm trên tay Lam Điền dùng tàn phá dưa hấu, sợ chẳng may xảy ra chuyện gì thì hai người họ khỏi cần sống nữa.
Đây là đợt dưa hấu cuối cùng của Vân thị, là thứ tốt nhất giữ lại đãi khách, đồng thời là cống phẩm hoàng gia.
Lam Điền cứ tới Vân thị lần nào là họa hại lần đó, Vân Triết quen rồi, trước kia nó còn cho rằng mẫu thân sẽ nổi giận, về sau nhận ra bất kể Lam Điền làm việc xấu gì ở Vân thị, mẫu thân chỉ cười, cười thật không phải giả.
Thấy dưa hấu chưa chín bị bổ, Vân Triết không chịu được:” Ngươi chém làm gì?”
“ Luyện kiếm.”
Một quả dưa hấu bay vèo về phía Lam Điền, tên hoạn quan ngay lập tức xuất hiện vươn tay bóp nát, vừa định quát lên thì Mao Hài ở bên nói nhỏ:” Nhi tử của Quan Quân hầu.”
“ Hoắc Tam, xéo ra đây cho bản cung, ám toán không phải là hảo hán.”
Lam Điền đột nhiên hưng phấn múa may đoản kiếm hại Mao Hài và hoạn quan sợ hết hồn.
Hoắc Tam không ra mà Tào Tín đeo gùi từ trong ruộng gai đi ra, chẳng nói gì nhặt nửa quả dưa hầu bị Lam Điền chém đứt, lấy ra nửa thìa ngồi ăn.
Trong ruộng gai có người làu bàu, Tào Tín đá mấy miếng dưa hấu vào ruộng gai, có mấy cánh tay vươn ra, sau đó dưa hấu biến mất rất thần kỳ. Tào Tín chân vừa đá, tay vừa moi dưa hấu ăn thống khoái, nước quả đỏ chảy ròng ròng bên mép.
Lam Điền nhìn người khác ăn sảng khoái không nhịn được, nó cũng muốn ăn, nhưng không có thìa, Vân Triết móc trong lòng ra một cái, Lam Điền lập tức hớn hở chọn quả dưa hấu bổ ra ngồi ăn ngon lành, quên cả đi tính sổ với Hoắc Tam.
Từ trong ruộng gai có ba nam hài đi ra cùng với nữ hài mặc đồ nam.
Hoắc Tam nhìn Vân Triết một lượt:” Ngươi lại thua à?”
“ Thắng thua thì sao, Lam Điền một mình ở bên đó buồn chán, ta sang chơi với nó.” Vân Triết cãi:
Hoắc Tam phì cười:” Ngươi định thành thân trước mười tuổi à?”
Vân Triết tức giận, nhưng nó không đánh lại được Hoắc Tam, quát:” Tránh xa ra người ngươi thối lắm.”
Đó là đòn trả thù của Trương An Thế, cho bọn chúng uống thuốc sổ nhẹ, ba tằng tiểu tiểu tử không sợ uống luôn, thế nên cả ngày ôm mông trốn trong ruộng gai.
Tuy có nhiều chuyện không như ý, tổng thể mà nói, Trường An vẫn bình an.
………………… ……………….
Vân Lang từ trên đỉnh núi đi xuống, Đại Vương ở lại một mình, nó thích ngọn núi đó.
Võ Uy vào tháng chín đã hơi lạnh rồi, Đại Vương nằm bò trên tảng đá ngẩng đầu cảm thụ thay đổi của thời tiết, cỏ đã dần úa vàng, xa hơn một chút Ngọc Môn Quan hẳn đã lạnh run, còn Thiên Sơn xa xăm chắc là phủ trắng tuyết.
Thời tiết tốt ở Võ Uy cũng sẽ không được bao lâu nữa, tối đa nửa tháng là gió bắc sẽ tới.
Đỉnh núi Đại Vương nằm thực tế là tảng đá cực kỳ lớn tạo thành núi, người Khương gọi nó là Độc Thạch Đầu.
Giữa bình nguyên đột nhiên xuất hiện tảng đá như ngọn núi là chuyện kỳ quái, Vân Lang kiểm tra cả ngọn núi, cuối cùng xác định đây đúng là tảng đá độc lập, vì sao giữa bình nguyên lại xuất hiện một tảng đá lớn như thế thì Vân Lang không biết.
Nhưng người Khương coi tảng đá lớn này như thần, mỗi năm tháng chín đều kéo nhau tới đây bái tế, ca hát, nhảy múa, thuần tiện giao dịch.
Lần tụ hội này quan trọng hơn bất kỳ cuôc tụ hội nào khác trong năm của người Khương, tới khi đó sẽ có chừng ba mươi vạn người Khương tới đây, cũng có vô số lương thực, vải vóc, khoáng thạch, dược liệu.
Cuộc tụ hội như vậy cho dù là thổ phỉ, sơn tặc hung hãn nhất cũng không dám tới cướp bóc. Nếu nói tới nguồn gốc thì chẳng ai còn nhớ nữa, chỉ biết là thành thói quen rồi, đời đời truyền nhau cho tới tận bây giờ.
Cùng với thời gian chấp chính nhiều lên, Vân Lang có nhận thức mới về chủng tộc này.
Trước kia Vân Lang cho rằng đây là một bầy dã nhân chỉ biết chăn dê, hiện giờ y không nghĩ thế nữa, dù sao bọn họ là chủng tộc tự có thiên văn lịch pháp của mình, tuyệt đối đã tách khỏi phạm trù dã nhân.
Đây là chủng tộc đã sắp sản sinh ra nền văn minh của riêng mình, chỉ bởi vì bị người Hung Nô chèn ép, sống quá phân tán nên mới lỡ thời cơ lập nên một quốc gia.
Giờ người Khương không cần nữa, một địa phương thống nhất chỉ cần một nên văn minh là đủ, thêm cái nữa thì con người sản sinh tranh luận, chia rẽ, bất lợi cho đại nhất thống.
Vân Lang sở dĩ tới tảng đá lớn này là vì muốn phá cái thói quen tế bái Độc Thạch Đầu, vì loại tụ hội như thế gây bất lợi cho y thống trị Lương Châu.
Thân là mục thủ, bất kỳ sự tụ tập nào với y mà nói là hành vi khiêu chiến, nhất là hành vị tự giác không phải do quan phủ phát động.
Sau khi Lương Châu ổn định, Vân Lang sẽ cho bách tính tụ hội trong thành, du ngoạn, thậm chí đích thân chủ trì những hoạt động lớn, tiền đề là những hoạt động đó diễn ra dưới sự giám thị của quan phủ.
Tảng đá là tảng đá, nếu tảng đá biến thành thần thì rất phiền, vì nó có khả năng ngưng tụ lòng người, vương nguyên thủy nhất chính từ đó mà ra, những cuộc bạo loạn lợi dụng sức mạnh tín ngưỡng là khó giải quyết nhất. Vân Lang không tới lúc đó muốn tắm máu nơi này.
“ Mười ngày nữa là người Khương sẽ lục tục tới, đến mùng một tháng mười thì nhân số đạt tới đỉnh cao, sẽ có lão nhân do người Khương tuyển ra, cúng tế Độc Thạch Đầu. Sau đó tụ hồi tiếp tục kéo dài năm ngày người Khương mới tản đi.” Đông Phương Sóc đã làm rõ tụ hội này:
“ Những người già đó do lâm thời tuyển cử ra hay là cố định?” Vân Lang hỏi:
“ Thường xuyên thay đổi, chỉ có ba người đức cao vọng trọng chưa bao giờ thay đổi.” Đông Phương Sóc giải thích thêm:” Người Khương sống gần địa phận Đại Hán chưa thành tộc, bọn họ do thân thích sống tụ tập vào một chỗ gọi là là phòng, ví như Mã Phòng, Khương Phòng, Diêu Phòng, trưởng giả ở mỗi phòng kỳ thực là tộc trưởng. Vì mỗi phong đều là thân tộc, có nên bọn họ cực kỳ đoàn kết, ở điểm này hơn xa bộ tộc khác.”
“ Xa hơn một chút thì người Khương sống tạp cư, so với người Khương tạp cư thì bọn họ có lực lượng mạnh hơn, khi tranh đoạt bãi cỏ, nguồn nước, tộc tạp cư không phải đối thủ của họ. Cho nên hạ quan cho rằng rất có khả năng là ba người này khống chế tụ hội Độc Thành Đầu.”
“ Giết đi!” Vân Lang đứng lại đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn dứt khoát, lúc cần, y chưa bao giờ thiếu sự thiết huyết:
Đông Phương Sóc gật đầu tán đồng với mệnh lệnh tàn khốc của Vân Lang, mặc dù sẽ gây ra hỗn loạn nhưng phải làm, nếu không có thể xảy ra biến cố lớn, bất kể dúng hay không thì mầm họa phải diệt từ trứng nước.
“ Vân hầu, hạ quan muốn đi xa một chuyến!”
Vân Lang ngạc nhiên, không hiểu vì sao Đông Phương Sóc lại đột nhiên nói thế, đợi hắn nói nguyên do.
Đông Phương Sóc đá văng hòn đá nhỏ, có chút buồn phiền:” Khi hạ quan chưa nhập sĩ thấy nhiều quan viên coi mạng người như cỏ rác, cho rằng khi mình làm quan sẽ thay đổi loại chuyện này, ai ngờ bây giờ bất tri bất giác mình lại biến thành người như thế.”
“ Vì giai cấp của ngươi đã thay đổi.” Vân Lang đồng cảm, chẳng phải y cũng thế sao, nhìn Đại Vương ngồi cô độc trên tảng đá nhớ chuyện năm xưa, cảm thông nói:” Đi đất Thục ấy, Thục Sơn đáng đi một lần, rất lâu trước kia ta cũng muốn vứt bỏ tất cả một người một hổ đi vào Thục một chuyến, rốt cuộc hết chuyện này tới chuyện khác níu kéo chưa làm được. Coi như giúp ta hoàn thành việc này,”