Cuộc nói chuyện bên Độc Thạch Đầu kết thúc, lời nói bị gió cuốn đi.
Độc Thạch Đầu cách thành Cô Tang chưa tới trăm dặm, khoái mã đi một ngày là được, Vân Lang về tới nơi thì mặt trời vừa xuống núi.
Vừa tắm rửa xong, chén trà nóng chưa kịp uống thì Hoắc Quang vội vàng tới tìm.
“ Sư phụ, đệ tử và Đông Phương tiên sinh vừa nói chuyện, lúc này giết trưởng lão ba phòng kia không phải chuyện tốt.” Hoắc Quang chắp tay:” Sư phụ vì sao không lấy luôn tảng đá đó xây Độc Thạch thành?”
“ Không tệ, ngươi muốn biến nơi đó thành yếu địa thương mại của Lương Châu sao?” Vân Lang cầm chén trà lên:
“ Chính phải, đệ tử mưu tính chuyện này đã lâu, chỉ đợi tụ hội Độc Thạch Đầu sẽ tuyên bố.”
“ Nói vậy trong ba trưởng lão có người của ngươi?”
“ Không gì qua mắt được sư phụ, đó là Khương Châu, hai nhi tử của ông ta đã được đưa tới Trường An.”
“ Vậy để Khương Châu giết hai người kia đi, người chết đáng tin hơn.” Vân Lang cắt ngang lời Hoắc Quang:” Ngươi năm nay mới mười bảy, ở tuổi này, đừng nghĩ mình có thể bồi dưỡng những lão già thành tinh thành người mình, bọn họ có thể không trí tuệ bằng ngươi, nhưng có trí tuệ sinh tồn riêng. Ngươi còn có thời gian tự bồi dưỡng nhân thủ, chớ đắc ý.”
Hoắc Quang ngẫm nghĩ một chút chắp tay:” Đệ tử hiểu rồi, hẳn Khương Châu không dám kháng cự chúng ta.”
Vân Lang cầm chén tra nhấp một ngụm, thong thả phả ra:” Nhiệt khí cầu của Vân Âm nên bay lên rồi.”
Hoắc Quang sáng mắt, vái sư phụ một cái mau chóng rời đi, hắn đợi câu này của sư phụ đã lâu.
Chức trách tối cao của quan viên địa phương chính là duy trì ổn định trật tự, giữ gìn quốc thổ, đó là nhiệm vụ cơ bản của Lương Châu mục.
Còn về phát triển dân sinh gì đó chỉ là thứ kèm theo thôi.
Hoắc Quang cho rằng giết vài người chẳng có lợi gì có cục diện, lại còn gây bất ổn hiện trạng, Vân Lang thì nhìn xa hơn, duy trì thế giới này là bách tính, nhưng đưa nhân loại tiến bộ là số ít tinh anh xã hội.
Đối với người Khương ở trạng thái nguyên thủy mà nói, tác dụng của người Khương rất rõ ràng, thủ lĩnh có nguồn tin tức rộng hơn, bọn họ có dục vọng thúc đẩy tộc nhân tiến lên, có tài lực để hỗ trợ cho mộng tưởng đó.
Còn người bình thường không có kiến thức này, bọn họ muốn có đàn dê để chăn thả, áo ấm để mặc, muốn con cái có càng nhiều dê hơn để nuôi.
Vân Lang sẽ bóp chết hi vọng của đám thủ lĩnh, nỗ lực thực hiện khát vọng của bách tính, đó mới là ý nghĩa chấp chính của y.
Hoắc Quang làm việc rất có hiệu suất, chẳng bao lâu Vân Lang được báo Mã Dát Dát đã chết, hắn ta đua ngựa cùng với người ta bị ngã từ trên lưng ngựa xuống gãy cổ mà chết, để lại hai mấy lão bà và ba một nhi tử.
Tên này hơn mình có sáu tuổi, làm sao mà hắn có ba mốt nhi tử, mười sáu nữ nhi rồi, thật hâm mộ, ở điểm này mình đúng là thất bại, Vân Lang xem báo cáo kinh ngạc:” Hắn có nhi tử hai mươi tuổi rồi kia à?”
“ Dạ.” Hoắc Quang ngớ ra, hình như trọng điểm chú ý của sư phụ hơi lệch:” Trưởng nữ của hắn hai tư, gả cho trưởng tử của Khương Châu.”
“ Cái gì, vậy là hắn mười hai tuổi có con à? Thần kỳ thật ...”
“ Sư phụ, Mát Dát Dát chết bất ngờ, không kịp căn dặn gì, hiện đám nhi tử đang tranh giành chức vị hắn để lại.” Hoắc Quang ý đồ kéo sư phụ quay về nội dung trọng điểm:
“ Chức vị của hắn là gì?” Vân Lang thu lại tâm tư kỳ quái của mình, hỏi:
“ Tòng sự chúc quân ạ, năm nay sẽ thăng lên làm thiên tướng quân.”
“ Lương Châu là yếu địa căn bản của chúng ta, sau này sẽ còn trường kỳ liên hệ với nơi này, chúng ta không thể để lại tiếng xấu, không thể để người ta sinh ra tâm lý đề phòng, sau này ngươi làm việc phải dựa trên yêu cầu đó.” Vân Lang giờ hiếm khi làm việc cụ thể, y chỉ đưa ra yêu cầu mang tính chỉ đạo:” Tư Mã Tương Như chưa đi đúng không, chuyện hắn bàn giao chức vị thứ sử Võ Uy chỉ chúng ta biết, người ngoài không biết, dùng hắn đi, luận tâm tư âm hiểm kín kẽ thì tên này chẳng thua ai cả.”
Hoắc Quang vâng một tiếng, vội vàng đi làm.
Nhiều tâm tư u ám chỉ nói giữa hai sư đồ với nhau, rời khỏi thư phòng, Vân Lang lại trở thành ẩn sĩ không tranh với đời, mặc trường sam tay phe phẩy quạt, có thời gian chơi cùng khuê nữ.
Vì thế nhiệt khí cầu của Vân Âm cuối cùng có thể bay lên rất lâu.
Nhìn khuê nữ đứng dưới khí cầu cùng mấy nha hoàn hò reo nhảy nhót, nụ cười của Vân Lang càng thêm hiền từ.
Cái lò đốt dầu liên tục cung cấp hơi nóng khống chế được, giúp khí cầu bay lên, thứ này ở nội địa Đại Hán rất ít, nhưng huyện Duyên Thọ Ngọc Môn Quan có rất nhiều, được cư dân đương địa gọi là sơn đá, tức là một loại sơn có thể nhuộm đen đá.
Đôi khi loại sơn đá này tự cháy, một khi cháy sẽ sinh ra khói đen cuồn cuộn, vì thế trên sa mạc nhìn thấy khói đen là bằng với nhìn thấy sơn đá.
Mã lão lục thích cát suốt ngày lang thang ở sa mạc kể cho Vân Lang nghe, Vân Lang phái mấy trăm xe đi lấy về, sau đó giao Hoắc Quang bảo quản, yêu cầu hắn coi thứ này ngang cấp với bảo vật.
Muốn luyện dầu hỏa thì với công nghệ thô sơ thời Hán làm sao làm được, nhưng không làm khó được Vân Lang, y cho vào thùng gỗ dùng chưng cất rượu đun, sau đó có được thùng xăng đầu thô sơ tiên trên thế giới.
Vân Lang chẳng có thời gian làm chuyện này, nhưng cái y có là đệ tử, sau khi chỉ Lương Tán xem, truyền nghề nửa ngày, cổ động hắn đây chính là bí kỹ sư môn truyền thời Tần, tên đệ tử này liền say mê luyện dầu hỏa. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, làm người xung quanh kinh hồn bạt vìa, thế là Lương Án bị Vân Lang đá đít khỏi Dương Quan, dọn cho viện tử trống cách xa quân doanh.
Được cái là thứ làm ra chất lượng khá lắm, đem đốt đèn rất sáng, ngoại trừ khói nhiều chút ra thì không có vấn đề gì, mùi cũng không nặng, thế là Lương Tán coi đây làm dầu đèn, coi như đặc sản Ngọc Môn Quan.
Vân Lang gọi thứ này là dầu hỏa, Hoắc Quang và Lương Tán đầu không hiểu vì sao lại gọi thế, nhưng sư phụ gọi vậy thì nó là dầu hỏa.
Khi Vân Lang chôn một thùng dầu hỏa vào trong cát, châm lửa, cuộc đời thủ biên buồn chán của Hoắc Khứ Bệnh có chút sắc thái.
Vân Lang nhìn khuê nữ tay ôm cuốn sách, thi thoảng ghi chép cái gì đó, thấy bộ dạng khuê nữ hết sức đáng yêu, còn cái đám gia phó bận rộn chuyển túi cát lên khí cầu thì nhìn thấy bực.
Khuê nữ bảo với bọn chúng là dùng bao cát để tính toán sức nâng của khí cầu, vậy mà bọn ngốc đó ra sức chất đầy cát vào cái giỏ.
“ Cha, cha, không bay được nữa rồi.” Vân Âm chạy tới chỗ cha làm nũng, mong cha giải quyết vấn đề:
Vân Lang gãi đầu xem cuốn sổ ghi chép của khuê nữ:” Sức nâng của khí cầu có giới hạn, vì sao nhất định phải cho 200 cân cát vào giỏ?”
Vân Âm thẹn thùng nhìn cha:” Con và A Quang cộng lại nặng hai trăm cân.”
“ Thằng tiểu tử đó nhiều năm luyện võ, toàn thân là thịt, nhìn thì nhỏ còn nặng hơn đá, cho lên khí cầu chỉ kéo xuống thôi, không bay được đâu.” Vân Lang tức giận hầm hầm bỏ đi, rất muốn sai ngươi đi đánh Hoắc Quang một trận: