“ Khuê nữ lớn không nên giữ trong nhà.” Hồng Tụ vội chạy theo Vân Lang khuyên nhủ:” Phu quân sao nhất định giữ A Âm tới năm mười tám tuổi sao, cẩn thận giữ lâu thành thù.”
Vân Lâm đang tức mình lườm Hồng Tụ một cái:” Nàng thì biết cái rắm ấy.”
Con người kỳ thực đều dùng tiêu chuẩn kép nhìn thế giới này, một tiêu chuẩn là để dùng, một tiêu chuẩn là để nói, ở loại chuyện này gần như không có ai ngoại lệ.
Vân Lang là một người công tư phân minh.
Khi xử lý chính vụ thì y là một chư hầu của Đại Hán, ở nhà y là người cha.
Hai thứ này không thể lẫn lộn.
Sau khi làm khuê nữ giận dỗi chạy mất, việc còn lại tất nhiên do y làm.
Hồng Tụ trơ mắt nhìn trượng phu trong thời gian ngắn đo được giới hạn nâng chủ khí cầu, sau đó phát hiện trượng phu đứng trong cái giỏ từ từ bay lên.
Đó là cảnh tượng mà nàng chưa thấy bao giờ, vì thế ra sức hét chói tai.
“ Hét cái gì mà hét, không thấy còn có thừng kéo à?” Vân Lang đứng trong gió nhìn Hồng Tụ liều mạng giữ chặt lấy sợi dây thừng quát lên:
Hồng Tụ không nghe, gọi một đám thị vệ tới, kéo cái khí cầu vừa bay lên quay trở lại mặt đất.
Vân Lang muốn đích thân thử nghiệm khí cầu vậy là không được rồi, vừa mới từ trong giỏ leo ra liền bị Hồng Tụ tóm chặt lấy, nước mắt đầm đìa, đỡ nàng vào nội trạch, đi qua cửa thấy Vân Âm cầm quả lê lớn đang gặm, Đại Vương nằm bên cạnh, cũng đang ăn lê.
“ Không kẻ nào có lương tâm, cha con vừa rồi suýt nữa bị khí cầu mang lên trời đấy.” Hồng Tụ không thể nổi giận với Vân Lang, thấy Vân Âm và Đại Vương liền bạo phát:
Vân Âm mặt mày đang u ám, tức thì cười tươi như hoa chạy tới:” Cha, bay được rồi à?”
Vân Lang bực mình:” Không chở được Hoắc Quang đâu.”
Vân Âm không ngốc ném quả lê đi cười hì hì:” Con làm cái to hơn là được.”
Không đợi Vân Lang trả lời Vân Âm đã nhảy chân sao rời đại sảnh đi xem khí cầu của mình.
Thế là Đại Vương bị Hồng Tụ đá cho một cái, nó chẳng bận tâm khẽ rũ lông, lười nhác đuổi theo Vân Âm.
Hồng Tụ kiên quyết nói:” Không cho chàng ngồi thứ đó.”
“ Chẳng lẽ nàng không mong ước được bay sao?”
“ Không, một chút cũng không, thiếp thích cuộc sống chắc chắn, hai chân chạm đất, ai muốn bay cứ bay, chúng ta không bay. Con trong bụng còn nhỏ ...” Hồng Tụ xoa bụng:
“ Hả, nàng có con rồi?” Vân Lang bất ngờ:
“ Ai mà biết được.”
Vân Lang chỉ còn biết thở dài bất lực, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Tụ vẫn chưa hết khiếp sợ, nghĩ tới thân thế còn nhỏ của nàng, biết nàng rất sợ những chuyện bất ổn, sợ nhân tố không xác định, lấy khăn tay ra lau nước mắt vô về an ủi.
Đang nói chuyện nghe thấy bên ngoài có tiếng tranh cãi, hình như là Vân Âm và Tô Trĩ, vội vàng chạy ra xem.
Nào có chuyện gì cơ chứ, Vân Lang và Hồng Tụ ra đại sảnh liền thấy thấy Tô Trĩ đứng trong giỏ khí cầu, đang ra sức ngăn cản không cho Vân Âm leo lên làm người ta hết nói nổi. Binh sĩ đứng sĩ trên tường thành thấy Vân Lang ra là vội quay đầu đi không dám nhìn nữa, nhịn cười đến khổ.
Vân Âm và Tô Trĩ từ nhỏ đã xung khắc, vì cả Vân thị chỉ có Tô Trĩ không nhường nhịn nàng.
Còn sợ chua đủ loạn, nhân lúc bọn họ tranh cãi, Đại Vương nhảy vào trong giỏ, cái giỏ vốn không lớn, nó ngồi gần như chiếm hết không gian, đồng thời làm cái giỏ vốn hơi lơ lửng liền nằm chết dí tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Hổ vốn là loài sợ lửa, nhưng mà nó ở với người lâu năm nên chẳng sợ, dù sao nó vẫn không thích thứ này, đưa móng ra định dập tắt lừa, nhưng thứ lửa này không dễ dập làm nó còn bị cháy xém một mảng lông. Nó giật mình nhảy phát ra khỏi giỏ, chạy như điên tới bên Vân Lang kêu ầm ĩ ăn vạ.
Vân Lang vội cầm móng Đại Vương lên xem, không chỉ lông bị cháy mà thịt cũng bị bỏng đỏ lên rồi. Thế là kệ Vân Âm với Tô Trĩ tranh cãi, dẫn Đại Vương vào nhà, dùng rượu rửa vết thương, sau đó lấy vải sạch băng lại. Lúc này Đại Vương không kêu nữa, nằm trên sàn nhà buồn bực nhìn móng trước của mình.
Bị bỏng vốn không cần băng, bôi thuốc là được, nhưng hổ có thói quen liếm chân, nhất là khi bị thương thì cách chữa trị duy nhất của nó là liếm.
Bên ngoài có tiếng hét lớn, Vân Lang đẩy cửa sổ ra nhìn thấy Vân Âm và Tô Trĩ cùng đứng trong giỏ, bị khí cầu từ từ đưa lên trời.
Khí cầu bay lên chừng bốn năm trượng sau đó bị gió thổi bay về phía đông nam, cuối cùng bị thừng lớn giữ lại, đung đưa trong gió.
Hai nữ nhân ngốc lên không trung cứ hò hét mãi, quên mất mình leo lên khí cầu làm gì, chỉ biết hét lung tung bốn phía.
Với họ mà nói đây là một hoạt động ngắm cảnh rất kích thích.
Vân Lang đã có chuẩn bị hết rồi, với độ cao này, phía dưới lại có hộ vệ giăng lưới bảo vệ, không có nguy hiểm gì cả.
Vân Lang hỏi Hồng Tụ quay trở lại xem thương thế Đại Vương:” Nàng không muốn bay lên xem à?”
“ Không muốn.” Hồng Tụ che dấu hâm mộ, kiên quyết lắc đầu:
Khí cầu bay lên còn nhở theo hai người la hét inh ỏi tức thì thu hút sự chủ ý của vô số người, chẳng bao lâu Tư Mã Thiên, Đông Phương Sóc, Hạ Hầu Tĩnh, Lương Tán đều tới nơi.
Vì Vân Âm nghịch ngợm thứ này lâu rồi nên bọn họ đều biết , nhưng lần đầu tiên thấy nó có thể mang người lên không trung, chấn kinh hết sức, bầu trời với người Hán mà nói thì vẫn là lãnh địa của thần linh.
Vì có Hạ Hầu Tĩnh ở bên nên Lương Tán không thể nào reo hò vì phát minh mới của Khoa kỹ Tây Bắc, người hắn cứ run lên từng chập. Bay lên rồi, thực sự bay được rồi, điều này có nghĩa là gì, là học vấn của sư môn được chứng minh, dù ai lấy nguồn gốc Khoa kỹ Tây Bắc không rõ ràng để đả kích tính chính xác trong học thuyết của họ thì sao nào, thứ này sẽ bịt miệng kẻ đó.
Cách đây không lâu vì sao Lương Tán lại viết Câu trần truy tìm nguồn cội của Khoa kỹ Tây Bắc, đó là vì hắn dao động, thậm chí có ý đồ ám hại Hạ Hầu Tĩnh. Tất cả vì che dầu bất an trong lòng, nhưng giờ lòng vô cùng kiên định rồi, thứ này bay lên đại biểu học thuyết sư môn nhất định cất cánh bay cao.
Đông Phương Sóc nhìn tới chảy nước dãi, giục:” Còn không mau mau ghi chép lại.”
“ Cái thứ kỹ xảo mê hoặc người ta không đáng đưa vào chỗ đại nhã.” Tư Mã Thiên khinh bỉ, tên này có một mặt cổ hủ không cải hóa nổi, quay người bỏ đi, giục:” Không phải ngươi định đi tìm Tư Mã Tương Như sao, chớ đứng đây tồn thời gian nữa, làm cho mau.”
Vì Tư Mã Thiên đang thực thi quyền thứ sử Võ Uy, nên Đông Phương Sóc gác lại mong muốn lên cao hóng gió.
…………..