Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1036 - Q7 - Chương 047: Tây Cực Thiên Mã Ca.

Q7 - Chương 047: Tây cực thiên mã ca. Q7 - Chương 047: Tây cực thiên mã ca.

Lương Viên quy mô rộng lớn, có đình đài, sơn thủy, kỳ hoa dị thảo, chim quý thú lạ, là nơi Lương vương đi săn bắn giải trí. Nghe nói nơi đó mỹ cảnh vô song làm ngay cả danh sĩ thiên hạ như Trang Cơ, Mai Thừa vui quên lối về.

Chỉ có Tư Mã Tương Như vừa ngắm cảnh xa hoa ở Lương Viên cảm khái "Lương Viên tuy đẹp, nhưng chẳng phải chốn ở lâu!", sau đó từ chức quan thị tòng văn học ở nước Lương từ nghìn dặm xa xôi về Trường An. Trên đường về còn từng gặp Vân Lang lúc đó xuất quân tới đất Ngọa Hổ, còn chắp tay với y một cái.

Tư Mã Tương Như khi đó còn chí ý ngùn ngụt, thấy mình ở lại Lương Viên chỉ thành chim sẻ nuôi trong lồng, còn hắn mang hùng tâm tráng chí chưa hoàn thành, cho nên quyết đoán rời đi.

Tức thì được vô số lợi khen ngợi.

Hiện giờ nhìn văn thư trước mắt, lòng Tư Mã Tương Như hồi lâu không cách nào bình tĩnh, hắn thậm chí không biết Diêu Đan, Mã Hợp là ai, vậy mà phải ký văn thứ giết bọn họ.

Văn thư do Hoắc Quang phái người đưa tới, tư lại đứng ở cửa đợi Tư Mã Tương Như đóng dấu.

Rất lâu sau Tư Mã Tương Như cầm bút phê duyệt, đóng dầu riêng giao cho tư lại, tư lại chắp tay qua loa rồi đi.

Ở Lương Châu này, Tư Mã Tương Như không có được chút tôn trọng nào, nhớ năm xưa rời Lương Viên đi tìm Trác Cơ hùng tâm bao nhiêu, giờ hối hận bấy nhiêu.

Mai Thừa tới nay vẫn uống rượu làm thơ ở Lương Viên, nghe nói ông ta muốn chết già ở đó, Tư Mã Tương Như thấy mình chưa già đã chết ở Lương Châu.

Buông một tiếng thở dài, Tư Mã Tương Như ngồi trở lại bàn, đọc ( Thiên Mã phú) gần đây mới viết, đọc vài lần ném vào chậu lửa, nhìn ngọn lửa nuốt chửng từ phú, hắn ngã vật ra chiếu.

Gió bắc sắp tới rồi, vô số lá vàng bị cơn gió ngắt khỏi cánh cây, đập lên cửa sổ như tiếng ma quỷ ai oán.

“ Mọi người xem, trên trời có quả cầu!”

Phó nhân ở ngoài nhốn nháo làm Tư Mã Tương Như tức giận đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy một quả cầu cực lớn màu sắc rực rỡ đung đưa trên không trung, trên đó còn có hai nữ tử la hét.

Cảnh tượng trước mắt làm Tư Mã Tương Như sững sờ, nhìn phương hướng là chỗ Vân Lang ở, đành bỏ hiếu kỳ tới gần xem cho rõ.

Thiên mã tới,

Từ cực tây.

Qua sa mạc,

Chín họ phục.

Thiên mã tới,

Từ suối trong.

Vằn lưng hổ,

Rỡ sắc lông.

Thiên mã tới,

Qua đất trống.

Bay ngàn dặm,

Theo đường đông.

Có người ngâm từ phù đẩy cửa đi vào.

“ Trường Khanh huynh thấy bài Tây cực thiên mã ca thế nào?” Theo cùng Đông Phương Sóc còn có cả đống là vàng ngoài sân:

Tư Mã Tương Như cười nhạt:” Không lọt tai.”

Đông Phương Sóc chắp tay hướng về phía Trường An:” Đây là văn chương ngự chế!”

“ Ngự chế thì sao? Chẳng thể che đi hết cái dở của từ phú.”

“ Lời này có lý, bài ca chẳng thể nói là hay, Trường Khanh huynh là bậc đại gia từ phú, đương nhiên là có tôn nghiêm đại gia. Xem ra ở phương diện này không chịu cúi đầu rồi.”

“ Mỗ chỉ còn chút kiêu hãnh ấy thôi, không muốn mất.” Tư Mã Tương Như hết sức cao ngạo đáp:

Đông Phương Sóc cười ha hả:” Ta đã xin Vân hầu cho nghỉ, chuẩn bị tới Thục một chuyến, Trường Khanh huynh có muốn đi cùng chăng?”

Tư Mã Tương Như thất thần chốc lát:” Ý chỉ của bệ hạ, tới nay mỗ còn chưa hoàn thành.”

“ Bệ hạ đã tự làm từ phú rồi, không cần Trường Khanh huynh đa sự, chẳng lẽ huynh còn định viết một bài hay hơn Tây cực thiên mã ca à?”

Tư Mã Tương Như chắp tay với Đông Phương Sóc cười lớn:” Mạn Thiến huynh có muốn uống rượu không?”

Đông Phương Sóc nuốt nước bọt:” Đúng ý nguyện mỗ rồi.”

Tư Mã Tương Như lại lần nữa nhìn quả cầu bay trên không trung rồi đóng cửa sổ lại, mở rộng cửa lớn đón Độc Phương Sóc vào, những lời vừa rồi khiến gánh nặng trên người cảm giác tan biến, chỉ muốn thống khoái uống một bữa rượu, sau đó rời Lương Châu về Trường An.

Còn về chuyện cùng đi đất Thục thì hắn làm gì có cái tâm tư đó.

Bên ngoài nổi gió lớn thổi ù ù, Vân Lang yên tĩnh ở trong thư phòng xem sách, trên bếp nước sôi ùng ục.

Cha con Đại Vương tránh xa cái bếp lò, nằm dưới chân Vân Lang, hổ con cứ muốn cắn vải trên móng Đại Vương, bị Đại Vương vả sang bên.

Tào Tương đem về Trường An hai con hãn huyến mã đực, sáu con cái, làm hoàng đế mặt rồng hớn hở nửa tháng, không những tự mình cưỡi ngựa, còn vì mấy con ngựa này tổ chức tửu yến, sau đó làm bài Tây cực thiên mã ca.

Hắn thèm khát ngựa Đại Uyển đã lâu, nay nước Đại Uyển không còn, nhưng tám thớt hãn huyết mã tốt nhất toàn bộ rơi vào tay hắn, số còn lại có sáu con kém hơn, chia ba nhà Vân Tào Hoắc.

Kết quả phân phối này làm hoàng đế hài lòng, nhưng hắn phái quan viên chuyên môn đi xem ngựa của hai nhà Vân, Hoắc, còn ngựa của nhà Tào Tương thì hắn đích thân xem rồi, không thần tuấn bằng của hắn.

Đổi lại là đại thần khác tuyệt đối Lưu Triệt sẽ không làm thế.

Có người cho rằng hoàng đế biểu thị sự thân cận với ba người bọn họ, cũng có người cho rằng đây là dấu hiệu hoàng đế không còn tin vào tập đoàn Vân Hoắc Tào Lý nữa.

Lòng quân vương khó đoán, Vân Lang cũng chẳng biết hoàng đế muốn làm gì.

Trong ba người mã giám tới kiểm tra ngựa thì người trẻ nhất là Kim Nhật Đê.

Hãn huyết mã ở lại Đôn Hoàng, Võ Uy rất lâu, trong thời gian đó đã khiến mười sáu con ngựa cái có thai, chuyện này rất ít người biết, ngựa cái có thai đã được Bùi Lục Tử đưa vào trại ngựa Sơn Đan rồi.

Vân Lang không tin Lưu Triệt có thể bồi dưỡng ra hãn huyết mã thích hợp, sử sách nói Lưu Triệt hao phí mấy vạn mạng người có được bảo mã, sau đó biến thành trò chơi của hắn.

Thứ gì đóng dấu hoàng gia vào thì đó là kết cục tất yếu.

Hoàng đế được bảo mã, xá miễn cho đám tội quan vì dâng hoàng kim không đủ chất lượng, chỉ bị lấy đi tước vị và đất phong.

Sau chuyện này quần thể huân quý của Đại Hán giảm một phần ba.

Đề tài mọi người bàn tán nhiều nhất lại là hoàng đế tới kiểm tra Vân thị, Hoắc thị theo kiểu vô lại, còn chuyện khác không biết vô tình hay cố ý quên rồi.

Thiên hạ vẫn thái bình, trường đường yên tĩnh không ai một lời oán thán.

Uy thiên tử nặng như Thái Sơn.

Kim Nhật Đê tới Võ Uy kiểm tra ngựa xong liền đi bái kiến Vân Lang, lễ nghi cung kính, được Vân Lang gọi tới gần, chỉ nghe được hai chữ "khốn kiếp" rồi đuổi đi, cúi đầu không dám phân bua.

Chuyện giữa hắn và Trương An Thế bị truyền đi, vì thế mà Nhi Ân kiếm chuyện với hắn không ít, thế nên bị Vân Lang mắng cho là bình thường.

Hoắc Quang rót rượu chiêu đãi Kim Nhật Đê, đợi tới chén thứ ba mới hỏi nhỏ:” Ngươi thích An Thế à?”

“ Phụt!” Kim Nhật Đê phun rượu ra ngoài, vội vàng lau đi:” Vì sao không phải An Thế thích ta?”

“ Vì ta biết An Thế không thích nam.” Hắc Quang khẳng định chắc nịch:

“ Ta cũng không thích nam.” Kim Nhật Đê giờ mới nhận ra Hoắc Quang ngồi xa mình một cách khác thường, đùng đùng nổi giận:” Do ta và An Thế uống say, bị đám Hoắc Tam giở trò.”

Hoắc Quang lắc đầu không tin:” Hoắc Tam ương bướng đơn giản, Lý Vũ ôn hòa chất phác, hai đứa này không có chủ kiến, Hoắc Nhất có mưu nhưng lại nhát, sẽ không nghĩ ra trò này.”

“ Hoắc Tam thừa nhận rồi.”

“ Hoắc Tam rất giống huynh trưởng ta, bị các ngươi bức bách, một khi ương lên, đừng nói chuyện này, chuyện lớn bằng trời thì nó cũng dám nhận, chủ mưu tuyệt đối không phải là nó.”

Bình Luận (0)
Comment