Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1037 - Q7 - Chương 048: Ngàn Dặm Làm Thích Khách.

Q7 - Chương 048: Ngàn dặm làm thích khách. Q7 - Chương 048: Ngàn dặm làm thích khách.

Hoắc Quang rất hiểu đám tiểu sư đệ của mình, phát hiện sự việc có vấn đề, tiếc là ở qua xa không thể tìm hiểu kẻ chủ mưu là ai, nhìn Kim Nhật Đê im lìm uống rượu không cãi lại có phần cam chịu thì nói:” Ngươi không biết, mấy thằng sư để quỷ sứ của ta thích nhất đánh chó rớt nước. Lần này ngươi nhẫn nhịn bọn chúng sẽ cho rằng đã đánh bại ngươi, lần sau bọn chúng sẽ dùng bộ mặt người chiến thắng xuất hiện trước mặt ngươi, sau này ngươi đừng hòng ngẩng đầu lên làm người. Lúc đó bọn chúng càng ngày càng quá đáng, tới khi ngươi phục tùng với bọn chúng mới khá hơn.”

Kim Nhật Đê giọng buồn bã ngửa cổ uống cạn chén rượu, chỉ nói một câu bao hàm không biết bao chua cay:” Biết sao được, ta là người Hung Nô mà.”

Hoắc Quang lắc đầu thương cảm, không ngờ tên này bị đám tiểu quỷ đả kích đến mức sa sút như vậy rồi, cổ vũ:” Trước kia người Hung Nô là chuyện xấu, giờ người Hung Nô đã đi xa rồi, giờ lại là chuyện tốt, nếu ngươi vào sĩ đồ, sẽ thành loại quan viên thuần túy nhất, không có ràng buộc, bệ hạ cũng thích dùng người như vậy. Ngươi có thể cân nhắc tham gia đại tỷ năm nay.”

Kim Nhật Đê sực tỉnh, đúng thế, nếu nói trước kia nói người ta đề phòng y là gian tế Hung Nô, có lòng dạ bất chính, giờ ai nói thế chẳng bõ bị cười vào mặt. Hung Nô đi rồi, còn làm gian tế cái gì, thân phận Hung Nô bây giờ lại có mặt tốt, hắn hưng phấn hỏi:” Ý ngươi là ta vứt bỏ quan chức hiện giờ, đi tranh đoạt với đám sĩ tử thiên hạ.”

“ Ngươi không vứt quan chức hiện giờ thì cả đời ngươi mang thân phận nô phó, nếu ngươi từ chính đồ được quan chức, ngươi là quan viên chân chính, không ai ban cho.”

Kim Nhật Đê không tự tin lắm:” Ngươi cho rằng học vấn của ta bây giờ đủ so ngắn dài với đám sĩ tử thiên hạ rồi à?”

Hoắc Quang nâng chén rượu cụng với Kim Nhật Đê:” Ngươi theo học học vấn Khoa kỹ Tây Bắc lâu như thế rồi, còn sợ nữa sao?”

“ Thế gian này kỳ nhân dị sĩ vô số, trong núi rừng không biết có bao nhiêu hiền tài, ngươi dám khẳng định sư môn ngươi là số một à?”

Hoắc Quang nheo mắt vỗ vai Kim Nhật Đê:” Tự tin lên, ta bảo ngươi được là được.”

Kim Nhật Đê dở khóc dở cười, tên này cuồng ngạo quá rồi:” Nếu ta không chen vào được thì sao?”

“ Khoa kỹ Tây Bắc ta có hạn ngạch.”

“ Hạn ngạch?” Kim Nhật Đê như bị chùy lớn đập một phát nổ đom đóm mắt:

Hoắc Quang nhe răng cười lớn:” Ngươi không nghĩ đó là cuộc thi tài công bằng chứ, bách gia chư tử, thế gia, con cháu hoàng tộc phải được thỏa mãn trước, sau đó mới là đại tỷ thực sự. Ngươi mặc dù không phải môn hạ sư phụ ta, nhưng theo học sư môn ta bao năm, cũng có thể tính là người sư môn, năm nay sư môn ta không ai tham gia, ngươi được lợi rồi.”

“ Nói cách khác chỉ cần ta tham gia là thành công.”

“ Tất nhiên.”

Kim Nhật Đê đột nhiên chuyển bộ mặt lạnh tanh:” Đây là sỉ nhục.”

Hoắc Quang nghe ra tên này chỉ mạnh miệng, trong lòng đã dao động lắm rồi, đẩy đĩa chân gà ra giữa bàn ra phía trước:” Ngươi tiếp nhận sự sỉ nhục này chứ!”

Kim Nhật Đê nắm chặt tay tỏ ra kiên định:” Ta là người của bệ hạ.”

Hoắc Quang ném chân gà đi cười dài:” Ngươi là người của ai cũng không quan trọng, năm xưa ngươi thân phận là tên Hung Nô chăn ngựa, sư phụ ta vẫn cho ngươi vào Vân thị học. Sau này kể cả biết ngươi được bệ hạ giao phó sứ mệnh thăm dò Vân thị ta, cũng không ngăn cản ngươi. Sư phụ ta cao phong lượng tiết chỉ truyền bá học vấn cho thiên hạ, không cần ngươi trung thành.”

Kim Nhật Đê nhẹ người, quả thực hắn thấy mình nợ Vân Lang rất nhiều, cầm chân gà lên gặm:” Sư phụ ngươi là cao nhân không tranh với đời, nhưng ngươi không phải, tốt với ta như thế, rốt cuộc là có vấn đề gì nói đi.”

Hoắc Quang thầm bĩu môi, sư phụ mới là người gian nhất thiên hạ, có điều chuyện đó hắn không nói ra miệng được:” Sảng khoái, ta muốn giết một kẻ tên Mã Hợp, cần ngươi mặc y phục người Khương, chém chết hộ vệ Mã Hợp, chém chết Mã Hợp, để nhiều ngươi nhìn thấy.”

“ Thì ra thân phận Hung Nô của ta bây giờ đúng là rất tốt đấy, khi nào ra tay?” Giết người không thành vấn đề, võ lực Kim Nhật Đê cũng đủ tự tin:

“ Chiều mai ở hẻm Ẩm Mã, Mã Hợp dẫn mười hai hộ vệ đi qua đó, ngươi sẽ chặn giết hắn.”

Kim Nhật Đê không dài dòng nữa, gật đầu tiếp tục ăn cơm.

Trở về phòng, Kim Nhật Đê ngồi trước bàn lau chùi thanh đao của mình, mặc nhuyển giáp, đeo cung tiễn, rời khỏi thành Cô Tang, được hai hộ vệ đưa tới hẻm Ẩm Mã.

Kiểm tra cả hẻm nói, tìm vị trí tập kích phù hợp nhất, Kim Nhật Đê ngồi trên tảng đá, nhìn ánh trăng cong, gió lạnh ù ù thổi qua hẻm núi, không biết vì sao mình lại nhận lời làm việc này.

Cởi dây lụa buộc tóc, để mái tóc vàng đẹp đẽ tán loạn sau lưng, lấy một dây khăn vải rách nát buộc lên đầu, mặc lên người chiếc lông đã nhắn tới chẳng còn lông, cởi giày da hươu tinh xảo, đi đôi giày da trâu xù xì.

“ Sáng ra tay, chiều rời Võ Uy, thời gian thật chặt ....”

Vừa lẩm bẩm vừa bôi ít bùn đất đỏ lên hốc mắt, lên sống mũi, thêm vào đôi mắt lam, một dã nhân xuất hiện ở hẻm núi.

Tây bắc là vùng dân phong hung hãn, một người đối phó với mười ba người rất vất vả, Kim Nhật Đê vẫn không do dự mà nhận, hắn có thể không phục võ công của Hoắc Quang, nhưng phục năng lực làm việc của Hoắc Quang.

Chuẩn bị xong xuôi Kim Nhật Đê kiếm chỗ khuất gió, kéo chặt áo da, ôm đao khép mắt ngủ.

Trời đã sáng, Vân Lang thức dậy đánh răng, thấy Đại Vương bộ dạng lờ đờ, ngáp một cái thối không ngửi nổi. Vân Âm bây giờ có ưu tiên khác rồi, không chăm Đại Vương như trước nữa, Vân Lang liền đánh răng cho nó, đánh rất kỹ khi hết mùi thối mới thôi.

Lúc này mặt trời đã lên.

Mặt trời mùa thu man mát, lá cây đã bị gió lạnh hai ngày trước nhổ sạch rồi, cái cây cổ thủ khẳng khiu quật cường đứng đó chỉ làm thế giới trở nên tiêu điều.

Hoắc Quang hai tay cho trong ống tay áo đứng ở cửa đại môn, thỉnh an sư phụ, sau đó đi gọi Vân Âm, hôm nay hai bọn họ hẹn ra ngoài thả khí cầu, khả năng sẽ bận suốt cả ngày.

Vân Âm muốn ngồi khí cầu vượt Thạch Dương hà, đối với nàng mà nói đó là sự khiêu chiến lớn, nếu như thành công, nàng sẽ là người đầu tiên bay qua sông lớn.

Vì thế Hoắc Quang phải bỏ công việc đó, nhiệm vụ của hắn là giúp cuộc sống của Vân Âm ở Lương Châu trở nên đặc sắc.

Khí cầu hiện giờ chưa bay được cao lắm, mà cũng không ai có gan ngồi khí cấu bay lên tận mây.

Chuyến bay này Hoắc Quang sẽ cưỡi ngựa ở dưới đi theo, hơn nữa còn có dây thừng buộc vào chiến mã, không cho khí cầu bây lên cao.

Bình Luận (0)
Comment