Khí cầu từ từ bay lên giữ đồng hoang, Vân Âm mặc áo choàng lông dày ngồi trong giỏ, nàng vứt dần túi cát trong giỏ tới khi giỏ đu đưa rời khỏi mặt đất, hò reo theo gió bắc bay về phía đông.
Vó ngựa dẫm lên cầu gỗ bắc qua Thạch Dương hà, chiến mã ra sức sải vó, dù thế vẫn không theo kịp tốc độ của khí cầu.
Hoắc Quang vô cùng khẩn trương, không ngừng khống chế dây thừng, cứ như là hắn đang thả diều.
Vân Âm ở trên cao la hét om xòm, không phải vì sợ mà là vì nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh đẹp này, chưa bao giờ cảm thụ tốc độ này, chỉ thấy gió ù ù thổi qua tai, mặt đất trôi đi vèo vèo, hận không thể bay thẳng lên trên trời.
Nhiều chỗ khí cầu bay qua được, nhưng chiến mã không qua được, Hoắc Quang khống chế hai con chiến mã chạy lòng vòng trên mặt đất, lúc này toàn bộ sự chú ý đặt trên người Vân Âm, lo có sơ sảy, còn chuyện của Kim Nhật Đê căn bản bị hắn vứt ra sau đầu rồi.
Cùng lúc đó Kim Nhật Đê phát hiện mình đánh giá thấp sức chiến đấu của người Khương rồi, không những thế ý chí của họ cũng cao hơn các bộ tộc khác.
Sau khi bắn chết ba người, mười người còn lại không ai bỏ chạy, được người Khương trẻ tuổi suất lĩnh, giơ thuẫn bài tấn công Kim Nhật Đê.
Một mũi tên từ trong khe đá bay vút ra, cắm phập vào lồng ngực chiến mã, chiến mã hí vang ngã xuống đất.
Không kịp bắn mũi tên thứ hai, Kim Nhật Đê từ sau khe đá nhảy ra, dùng đao gạt trường mâu, hai cái vó ngựa từ trên không đạp xuống, hắn lách sang bên chém mạnh, chiến mã đổ xuống, trường đao cũng cứa cổ kẻ địch bị kẹt chân.
“ Còn tám tên nữa.”
Kim Nhật Đê lăn mình thoát khỏi một mũi trường may bay sượt qua mặt hắn, chỉ chậm một chút là không còn mũi nữa rồi.
Nhặt chiếc hộ thuẫn trên mặt đất, che trước người, thuẫn da ra ra tiếng va chạm mạnh, vó ngựa đạp lên làm hắn suýt nã, vừa lách người sang đối phương đã điều khiển ngựa đạp tiếp.
Trường đao loáng lên chém đứt hai chân ngựa, Kim Nhật Đê nhanh chóng lùi lại phía sau, dùng thuẫn gạt bay trường mâu, đâm một đao vào hông kỵ sĩ.
Chiến sự phát sinh trong tích tắc, Kim Nhật Đê bị máu ngựa máu người thấm ướt toàn thân, cưỡi trên mình ngựa nhìn sáu người còn lại như dã thú.
“ Ngươi là ai, có phải sát thủ do ca ca ta phái tới không?”
“ Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết người thuê ta là ai, ta chỉ nhận tiền giúp người ta giết người thôi.” Kim Nhật Đê nói tiếng Khương rất chuẩn:
Mã Hợp tháo túi tiền ném tới:” Bên trong là vàng cám, giúp ta giết người thuê ngươi.”
Kim Nhật Đê dùng trường mâu đón lấy túi tiền cho vào lòng, cười gằn:” Đồng ý, nhưng ta phải hoàn thành việc này trước đã.”
Nói xong thúc ngựa tới, ba mũi tên bắn ra như sao băng, Kim Nhật Đê không sợ giơ thuẫn da lên đỡ, ném trường mâu vào mặt Mã Hợp, Mã Hợp gạt bay trường mâu, đón đỡ một đao mang theo cả sức ngựa của Kim Nhật Đê.
Va chạm cực mạnh, chiến mã của Kim Nhật Đê không chịu nổi ngã xuống, hắn kịp thời nhảy lên chém ra một đao. Con ngựa của Mã Hợp cũng không đứng vững, giáp da trước ngực hắn bị xé nát, máu phọt lên ngã khỏi chiến mã.
Không đợi Kim Nhật Đê kịp vung đao dứt điểm, một võ sĩ lao ra khỏi ngựa nhào tới, hắn đành phải chuyển hướng, chém ngang hông người này, cùng lúc đó thấy lưng lạnh buốt, một mũi trường mâu đã đâm xuyên giáp da của hắn, bị nhuyễn giáp bên trong cản lại chốc lát, đâm vào vai.
Kim Nhật Đê lao về phía trước hóa giải lực đạo của trường mâu, xô thẳng vào Mã Hợp vừa đứng dậy.
Mã Hợp bị húc văng, Kim Nhật Đê không có cơ hội giết hắn, vung đao đỡ trường mâu, du đấu với hai võ sĩ người Khương.
“ Chạy mau!” Võ sĩ người Khương hét lên:
Mã Hợp ngực không ngừng trào máu tươi mất ý chí chiến đấu, loạng choạng lên lên con ngựa vô chủ rời khỏi chiến trường.
Kim Nhật Đê bị hai võ sĩ bám lấy, dù một tên bị đâm thủng bụng vẫn giang tay há cái mồm đầy máu muốn ôm lấy hắn. Đời nào Kim Nhật Đê chịu mạo hiểm với kẻ sắp chết, né người sang đã kẻ đó ngã lăn quay, nằm đó thoi thóp không gượng dậy được.
Đằng xa Mã Hợp cưỡi ngựa phóng đi như bay, nhưng không được bao lâu người hắn từ từ nghiêng đi ngã xuống, con ngựa vẫn tiếp tục chạy mà không biết chủ nhân đã chết rồi.
“ Mạng ngươi không đáng tiền, giết vô ích.” Kim Nhật Đê nói xong nhảy lên một con chiến mã bỏ lại võ sĩ người Khương kinh hoàng kia:
Rời khỏi hẻm Ẩm Mã, Kim Nhật Đê ho mấy tiếng, nhổ máu trong miệng ra, đó là dấu hiệu phổi bị thương, phóng qua xác Mã Hợp thấy trường mâu đâm sau lưng, hiển nhiên không phải do hắn phóng ra, cũng không cần kiểm tra nữa, bằng vào thương tích đó dù chưa chết thì cũng chẳng thần tiên nào cứu nổi. Kim Nhật Đê cố nhịn đau tới nơi mình dấu ngựa, băng bó qua loa thương tích phóng về thành Cô Tang.
Từ xa có hai kỵ sĩ nghênh đón, nám cho hắn một cái áo choàng, Kim Nhật Đê mặc lên, che đê cách ăn mặc của người Khương.
“ Hoắc Quang đâu? “
“ Cùng đại nữ đi thả khí cầu rồi.”
“ Đưa ta đi gặp hắn.” Đối thủ khó chơi ngoài dự liệu, huống hồ giờ bản thân bị thương không hề nhẹ, Kim Nhật Đê cảm thấy cái giá Hoắc Quang đưa ra chưa xứng:
“ Không được, tiểu lang quân có dặn, đoàn sứ giả đã rời thành Cô Tang, đang đợi ngươi ở cổ đạo cách thành mười dặm, ngươi lập tức hội họp với sứ giả về kinh.” Gia tướng trả lời rất dứt khoát:
Nếu đã là trao đổi lợi ích thì đừng có luận tình cảm, nó sẽ phá hỏng tính thuần khiết của giao dịch, Hoắc Quang là người rất đơn giản.
Mục đích làm thế rõ ràng, ngươi đã tuyên thệ trung thành với hoàng đế rồi, vậy muốn tiếp tục sử dụng nguồn lực của Vân thị thì chỉ có dùng cái giá tương ứng trao đổi.
Kim Nhật Đê thất vọng, ngực hắn đau dữ dội, không biết do vết thương gây ra hay đau từ tim.
Sau khi thay đổi y phục, hắn lại trở thành mã giám anh tuấn tiêu sái, Kim Nhật Đê thấy mình không có gì để nói cả, Hoắc Quang muốn mình giết Mã Hợp đổi lấy cơ hội thành quan viên chính thức của Đại Hán, đó là giao dịch công bằng.
“ Đây là thứ quân hầu giao ngươi.” Kỵ sĩ không rõ thân phận ném cho hắn một cái bọc:
“ Gì thế?”
“ Không biết.”
Kim Nhật Đê nhận lấy bọc, ước lượng sức nặng, không phải là vàng bạc, nếu là vàng bạc thì hắn sẽ định vị bản thân là là một tên sát thủ vô tình, hắn sờ thấy trong bọc toàn là sách, thở phào khoác lên vai rời đi.
....... ........