Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1039 - Q7 - Chương 050: Thần Bay Đi Mất Rồi. (1)

Q7 - Chương 050: Thần bay đi mất rồi. (1) Q7 - Chương 050: Thần bay đi mất rồi. (1)

Khí cầu của Vân Âm bị mắc vào một cái cây, may là không bị cành cây làm hỏng, Hoắc Quang leo lên chặt cành cây kéo khí cầu xuống đất, đỡ Vân Âm chưa hết hưng phấn ra ngoài.

Kiểm tra kỹ càng khí cầu một lượt, thấy không phát hiện vấn đề, Hoắc Quang đứng trong giỏ vặn vòi dầu hỏa, ngọn lửa phừng phừng phun ra đưa hắn lên lưng chừng không.

Lần này người cưỡi ngựa chạy ở dưới đất là Vân Âm, cho dù có rất nhiều gia tướng theo cùng, Hoắc Quang vẫn tin tưởng giao an toàn của mình vào tay nàng.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Quang cưỡi gió phí hành, nhìn mặt đất trôi đi dưới chân, không nhịn được ngửa mặt lên trời hét lớn.

Khí cầu là minh chứng rõ ràng học vấn của Khoa kỹ Tây Bắc vượt thời đại, chỉ vần nó bay lên những kiến thức tưởng chừng hoang đường sẽ thành chân lý, không ai có thể hoài nghi học vấn của họ nữa.

Không dựa vào truyền thuyết, không dựa vào thần tiên, dựa vào sức người cũng có thể bay lên được.

Ngọn lửa từ từ nhỏ đi, khí cầu hạ xuống một bãi đất trống, Vân Âm cũng dừng ngựa lại bên giỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì vận động mạnh mà đỏ bừng bừng:” Có phải thần kỳ lắm không?”

Hoắc Quang vuốt lại mái tóc rối bù, còn chưa thỏa, vì cái lò bây giờ không thích hợp đi đường dài nên phải hạ xuống:” Rất thần kỳ.”

Hai mắt Vân Âm rực sáng trông còn kích động hơn cả Hoắc Quang, kiến nghị:” Làm một cái thật lớn, chúng ta có thể bay cùng nhau ...”

Hoắc Quang gật mạnh đầu, cực kỳ tán đồng lời này.

Sai gia tướng đưa Vân Âm về thành Cô Tang trước, một người tới gần bên cạnh hắn nói nhỏ:” Kim Nhật Đê đã thành công, theo đại đội sứ giả rồi.”

“ Có bị thương không?”

“ Lưng bị thương, chắc là không nặng lắm.”

Hoắc Quang chỉ vẻn vẹn gật đầu không nhắc tới chuyện này, gia tướng quen rồi, so với gia chủ, tiểu lang quân luôn làm việc rất lạnh lùng vô tình.

…… ……

Ngày tụ hội lớn ở bên Độc Thạch Đầu cuối cùng đã tới, mấy chục vạn người đổ vệ vây kín quanh tảng đá không khác gì ngọn núi nhỏ, tụ hội năm nay còn náo nhiệt hơn mọi năm vì có sự tham gia cả người Hán, chỉ là hình như ở mấy lều lớn chính giữa, không khí chẳng những không sôi nổi, còn có chút trầm lắng.

Đại Vương người rất nóng cho nên khi có nó nằm ở bên cạnh thì Vân Lang chẳng cần tới bất kỳ công cụ sưởi ấm nào như bếp lò, bồn lửa nữa. Nhất là khi có hai con hổ ở bên cạnh, quan viên Lương Châu nhìn Vân Lang không khác gì nhìn hổ báo sài lang.

Ngày hôm qua ở Võ Uy phát sinh biến cố lớn, đầu não hai đại tộc Mã, Diêu bị người ta tập kích, từ khi Mã Dát Dát bị ngã ngựa mà chết, hai nhi tử của hắn ta nối nhau bị giết.

Cảnh ngộ của Diêu Phòng càng thảm hơn, doanh trại của họ bị người ta tập kích, trong một đêm, tộc trưởng, hai nhi tử và mười sáu thân tộc mất mạng.

Người Diêu Phòng, Mã Phòng yêu cầu quan phủ cho một câu trả lời xác thực, nếu quan phủ không bắt được hung thủ, bọn họ sẽ tự ra tay.

Hung thủ giết người không làm kín kẽ, để lại rất nhiều manh mối, tám phần là do người Khương Sơn Địa gây ra, khẳng định là muốn nhân lúc ba phòng gặp sự cố làm suy yếu họ.

Vân Lang tất nhiên phẫn nộ, khi Lương Châu dần bình ổn còn có kẻ ý đồ làm loạn trị an, là chuyện không thể chấp nhận được, vì thế lệnh người Khương Sơn Địa phải giao ra hung thủ, nếu không đại quân sẽ tiêu diệt.

Mệnh lệnh này Vân Lang giao cho Mã Phòng, Khương Phòng, Diêu Phòng chấp hành.

Tộc Sơn Địa là bộ tộc người Khương sống trên núi, thiện chiến nhất người Khương, bởi thế ỷ vào đó mà không tuân lệnh quan phủ, tất nhiên không dám chống đối, nhưng ngang nhiên cướp nguồn nước, bãi chăn thả của tộc khác thì chuyện cơm bữa.

Để người Khương bình địa đối phó người Khương trên núi là sách lược phân hóa người Khương, chính là mục đích tối cao của hành động vừa rồi. Đáng tiếc hai phòng Mã, Diêu không đi tìm bộc Sơn Địa phục thù mà phát sinh nội chiến.

Cũng may người hai tộc đều là thân thích, nên tuy xung đột không tới mức dùng binh đao nói chuyện, ý kiến không thể thống nhất, bọn họ chuẩn bị giao phó chuyện này cho các trưởng lão tham dự tụ hội Độc Thạch Đầu giải quyết.

Vân Lang tới Độc Thạch Đầu liền mời tất cả trưởng lão người Khương tới thương lượng chuyện thành lập thành Độc Thạch.

Người Khương chưa bao giờ có một tòa thành của mình, đây sẽ là cái đầu tiên.

Rất lâu trước kia đã có người mang ý tưởng này, nhưng vì người Hung Nô không thích thứ cản trở vó ngựa, thế nên kiến nghị cứ bại gác lại mãi, cứ như một mổng tưởng không bao giờ được thực hiện.

Bây giờ do Lương Châu mục đưa ra kiến nghị, trái tim đã nguội lạnh từ lâu liền trở nên tích cực. Ví thế Mã Phòng, Diêu Phòng tuy là bộ tộc trọng yếu của người Khương, nhưng đối diện với sự kiện cực kỳ trọng đại này thì không là gì cả.

Hơn nữa Vân Lang chẳng phải muốn thôn tính hai phòng này, vẻn vẹn chỉa đều hai tộc này cho các hậu nhân, không cần biết con trưởng hay con thứ, cứ là nhi tử sẽ có phần.

Hành động chí công vô tư này của Vân Lang cực kỳ được số đông tán đồng, vì bất kể chia cho ai thì cũng chỉ một người mỗi tộc được lợi, cách chia này tất nhiên được số đông hưởng ứng.

Kỳ thực chiêu này không mới, năm xưa Lưu Triệt thi hành Thôi Ân lệnh với các nước chư hầu cũng tương tự.

Sau khi phân phối xong, chỉ còn lại Khương Châu đứng ngồi không yên, liên tục nhìn Hoắc Quang cầu cứu, hắn nhận ra tình hình không ổn rồi, xưa nay ba phòng không khác gì một, hai phòng bị chia nhỏ, vậy còn lại Khương phòng ….

Quả nhiên các trưởng lão bộ tộc nhỏ hơn bắt đầu tố cáo những chuyện bạo ngược mà Khương Phòng gây ra với họ, Vân Lang rút lui, để lại thời gian cho Khương Phòng trả lời các vị trưởng lão.

Bước chân ra khỏi lều một cái là bầu không khí khác hoàn toàn như thiên đường với địa ngục, dù bên ngoài gió thổi lồng lộng, nhưng sự huyên náo, tiếng nói cười như hâm nóng cả bầu không khí. Phóng mắt nhìn qua thôi cũng thấy hơn trăm cái lều bạt đủ loại hình dáng, hình như ai cũng muốn nhận buổi tụ hội này để phô trương những thứ đặc sắc nhất của bộ tộc.

Đó cũng là kiểu thể hiện thực lực, cảnh cáo kẻ ý đồ nhòm ngó.

Cho dù là đời sau, Vân Lang cũng ít khí thấy lễ hội nào đông đúc như thế, tò mò muốn đi xem xét một vòng, chỉ là lúc này còn có việc chưa xử lý.

Không hề gì, buổi tụ hội này kéo dài mười ngày, đây là cuộc trao đổi cuối cùng trước khi mùa đông lạnh tới.

Vân Lang ra sau lều uống trà, xoa tai Đại Vương, hổ con đang tuổi hiếu động chạy mất rồi, không cần lo, ở Võ Uy này giờ còn ai không biết Lương Châu mục nuôi hai thần thú có linh tính, không ai dám gây hại cho chúng.

Đến khi Vân Lang quay trở lại lều nghị sự thì các trưởng lão người Khương đang lau máu trên vũ khí, thi thể Khương Châu được mang đi.

Vân Lang như không nhìn thấy dẫn Đại Vương ngồi xuống chủ vị, đi vào chuyện chính:” Muốn xây dựng Độc Thạch Thành sẽ cần rất nhiều đá, mà nơi này thiếu nhất là đá. Vừa rồi ta có hỏi các công tượng, họ nói rằng có thể phá Độc Thạch Đầu, dùng đá đó xây thành, ý mọi người ra sao?”

Một vị trưởng lão đã cực già mở mắt ra khiếp sợ nói:” Đó là thần của chúng tôi.”

“ Hôm qua ta ngủ, Độc Thạch Đầu đã báo mộng cho ta, nói nó đã ở đây năm vạn năm, từ khi ta tới đây, nơi này yên ổn hòa bình, nó quyết định đi chơi, mai sẽ phi thăng rời đi. Đợi tới lúc đó chúng ta có thể phá đá xây thành.” Vân Lang nói không chớp mắt lấy một cái:

Những lời này quá khó tin, các vị trưởng lão nhìn Vân Lang chằm chằm, thấy y nói rất nghiêm túc, thì là quay sang thì thầm bàn tán với nhau, căn lều vốn yên tĩnh trở nên ầm ĩ, nếu không phải Đại Vương nằm sau lưng Vân Lang có lẽ bọn họ trực tiếp chất vấn y rồi.

Bình Luận (0)
Comment