Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1040 - Q7 - Chương 051: Thần Bay Đi Mất Rồi. (2)

Q7 - Chương 051: Thần bay đi mất rồi. (2) Q7 - Chương 051: Thần bay đi mất rồi. (2)

Vân Lang ra hiệu cho đám đông im lặng:” Ngày mai nếu như thực sự có thần linh bay đi thì chúng ta sẽ phá đá xây thành, nếu không thì chúng ta nung gạch xây thành, mọi người thấy thế nào?”

Mọi người lại lần nữa xôn xao, trưởng lão cực già kia đứng dậy ôm ngực:” Mục thủ nói thật sao?”

“ Cứ đợi tới mai sẽ rõ.” Vân Lang rộng lượng xua tay:

“ Bây giờ các vị phải đảm bảo cho ngày mai giao dịch thuận lợi, bách tính sinh sống không dễ dàng, cả năm mới có chút tích góp, giao dịch phải công bằng, không được có hành vi cậy mạnh uy hiếp người khác, nếu không bản quan độc ác.”

Cuộc tụ hội này không chỉ có người Khương, mà còn có cả người Hán, dưới sự yêu cầu của Vân Lang, người Hán cũng đánh xe trâu, xe ngựa tới cái chợ lớn này.

Vì có người Hán tham gia, cho nên hàng hóa năm nay phong phú hơn mọi năm, tơ lụa, đồ gốm, đồ sắt cũng cùng với sự xuất hiện của người Hán tới chợ giao dịch người Khương.

Người Điền thị không hổ danh nhạy bén với mùi tiền, vẻn vẹn nửa ngày, bọn họ thành lập thương hành, lấy giá cao thu mua hàng hóa của người Hán còn chưa tỉnh ngộ, sau đó đem đi đổi lấy nhiều hàng hóa hơn nữa của người Khương.

Bởi thế mà khí cầu từ trên Độc Thạch Đầu bay lên, không mấy ai chú ý, mọi người đều đang tưng bừng trao đổi, làm sao có thời gian đi nhìn lên trời?

Chỉ đến khi một người vô ý nhìn lên trời xanh hét lên thì ánh mắt của tất cả mọi người liền đóng đinh vào cái khí cầu.

Vân Lang cũng đang nhìn, một cái khí cầu chế tác đủ màu sắc sặc sỡ, dưới ánh mặt trời trông vô cùng bắt mắt, khí cầu mau chóng bay lên trên trời, bay cao mãi, cao mãi, cuối cùng biến mất vào không trung.

Người Khương quỳ xuống đất.

Người Hán không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng có người quỳ theo, người trố mắt nhìn, người thì bàn tán, không hiểu sao người Khương lại khóc lóc đau lòng như thế.

Thứ này người Hán sống gần thành Cô Tang nhìn thấy không ít, chỉ lơ lửng cách mặt đất không xa, còn có người ngồi trên, giờ sao bay thẳng lên trời rồi, còn về được không, lòng hoang mang lắm.

Người khác thế nào không biết chứ Vân Âm thì cực kỳ bất mãn.

Khí cầu của nàng bị cha thả lên không trung rồi, bay cao như thế muốn tìm lại khả năng là bằng 0.

“ Cái này vứt đi rồi, chúng ta trở về làm cái lớn hơn, đủ để đưa cả hai chúng ta lên trời.” Hoắc Quang dỗ dành:”Ta còn muốn thí nghiệm vài thứ, xem xem có thể khống chế khí cầu có thể bay khắp nơi theo ý chúng ta không, chứ không cần phụ thuộc vào gió nữa.”

Vân Âm "oa" một tiếng:” Nói vậy là chúng ta có thể ngồi khí cầu bay về Trường An rồi à?”

Hoắc Quang toát mồ hôi, hắn thấy phải dập tắt ngay ý tưởng này của nàng:” Chuyện đó khả năng không lớn, thứ phải thí nghiệm nhiều lắm, không phải một sớm một chiều.”

Chợ lại nhanh chóng ồn ào náo nhiệt, không ai để ý một đôi thiếu niên nam nữ bàn tán đề tài không liên quan.

Thần Độc Thạch Đầu bay đi mất rồi, đi rất đột ngột, đi rất thản nhiên, người Hán không bận tâm, người Khương cũng bận giao dịch, thần gì thì thần, nếu không mang lại lợi ích thực tế thì bay cứ bay, không phải chuyện lớn.

Tất nhiên nếu không tính mấy trưởng lão khóc ròng ròng thì chuyện này sẽ bị mọi người nhanh chóng quên đi.

Đối với người Khương, Vân Lang đã lập kế hoạch rất lâu, hiện giờ kỳ thực là lúc thu hoạch thành quả mà thôi, mùa thu hoạch tới rồi, quả có ngon hay không thì cũng cứ hái đi.

Bách tính người Khương rất thuần phác, nhưng đầu nhân thì hung dữ xảo trá.

Vân Lang không thích những người xảo trá, người như thế đối phó vô cùng phiền phức, còn những mục dân thuần phác thì Vân Lang cực thích. Vì thế y đuổi hết đám đầu nhân trưởng lão, một mình chắp tay lững thững đi dạo quanh cái chợ đông đúc nhốn nháo, bạ ai nấy dựng lều dựng bạt, chẳng có tí trật tự nào, lộn xộn cũng có cái hay riêng

Một đứa bé bẩn tới nhìn không rõ mặt mũi mặc cái áo da dê lộ mông đi khắp nơi bán thuốc mà nó thu thập được.

Thế nhưng không ai mua.

Đệ Nhất Danh Chiêm thấy ánh mắt Vân Lang nhìn đứa bé, rối rít giải thích:” Thuốc không tệ, đó là tỏa dương, thứ tốt giúp bồi bổ nguyên khí, nhưng mà thằng bé bẩn quá, không ai để ý.”

Vân Lang mỉm cười ôn hòa:” Ta cho ngươi tới đây buôn bán, không phải là để ngươi kiếm tiền, mà là để hàng hóa của mọi người lưu thông. Càng là người bần cùng, ngươi càng phải tiếp nhận, nói một cách chính xác thì ta bảo ngươi đi làm ăn với người nghèo.”

Đệ Nhất Danh Chiêm bị nụ cười nhẹ của Vân Lang làm lạnh xương sống, vội vàng tới bên đứa bé chín mười tuổi kia, không đợi hắn nói gì đã, đứa bé đã giơ cao tỏa dương lên, giọng mếu máo:” Đây là đồ tốt.”

Không cần nhìn ra sau lưng, Đệ Nhất Danh Chiêm cũng biết có ánh mắt đang nhìn, cảm giác như bị người ta dí dao vào lưng, vội vàng nói:” Đúng là hàng tốt, ngươi muốn cái gì?”

“ Vải!” Đứa bé trả lời rất dứt khoát:

Đệ Nhất Danh Chiêm nhìn con rận chảy từ áo lên đầu bù xù của đứa bé, cố nén cảm giác không thoải mái, giữ nụ cười:” Được, ngươi muốn mảnh vải nào tự đi chọn.”

Đứa bé mừng lắm đem hết tỏa dương trong lòng đưa Đệ Nhất Danh Chiêm chạy vèo tới bên đống hàng hóa đủ loại, nhìn vải vóc chất cao, mặc sắc đẹp đẽ mà hoa mắt không biết chọn cái nào.

Đệ Nhất Danh Chiêm đưa hết số tỏa dương cho hỏa kế, tới bên đống vải, vỗ tay lên đó:” Muốn cái nào?”

“ ...” Đứa bé mắt không đủ dùng, cái nào cũng đẹp, miệng há ra định nói lại nhìn thấy cái thích hợp, mãi không thể quyết:

Đệ Nhất Danh Chiêm lấy ra tấm vải lam, đặt ở chỗ đứa bé có thể nhìn thấy:” Loại vải này rất tốt, dầy chắc ấm áp, rất thích hợp với ngươi.”

Đứa bé hoan hỉ tới lưỡi muốn thè ra, mở to mắt đợi tên béo nói tiếp.

“ Hai thước!” Đệ Nhất Danh Chiêm nhìn lại đống tỏa dương, cắn răng nói, đây là vụ mua bán lỗ vốn đầu tiên của hắn:

Ánh mắt đứa bé ảm đạm, nhìn hỏa kế kéo ra hai thước vải mà thất vọng.

Hai thước vải thì làm được cái gì? Một cái quần cũng chẳng làm được, đoán chừng là đủ làm một cái khố.

Thấy đứa bé mông lộ cả ra ngoài, Đệ Nhất Danh Chiêm lại nhượng bộ thêm một chút, quyết định cho nó ba thước, ít nhiều làm được cái quần cộc, đứa bé sáng mắt lên, gật đầu như gà mổ thóc.

Đệ Nhất Danh Chiêm thở phào, chẳng phải là hắn keo kiệt một hai thước vải, mà là sợ sau này Vân Lang đặt tiêu chuẩn này bắt hắn làm theo.

Cẩn thận nhìn mặt Vân Lang, phát hiện ánh mắt vẫn lạnh như băng, Đệ Nhất Danh Chiêm không cần suy nghĩ kéo ngay sáu thước vải đưa cho đứa bé, chỉ mong thẳng tiểu ôn thần này xéo cho mau.

Đến khi lần nữa tới trước mặt Vân Lang đợi giáo huấn, chỉ nghe lạnh nhạt nói:” Kiếm tiền của kẻ có tiền, ngươi muốn kiếm thế nào thì kiếm, những người áo không đủ che thân này, tốt nhất ngươi nên giúp họ có thứ che đậy xấu hổ.”

Đệ Nhất Danh Chiêm khó xử:” Nơi này người nghèo nhiều mà người giàu lại ít.”

“ Cứ làm ngươi sẽ có thu hoạch, đó là gốc lập thân duy nhất của ngươi ở Lương Châu.” Vân Lang nói rồi chỉ một đám thiếu niên nam nữ bộ dạng rách rưới:” Đi làm đi.”

Đệ Nhất Danh Chiêm kinh hoàng nhìn đám người đông nghìn nghịt, đợi Vân Lang đi rồi, rống lên với đám hỏa kế, giọng như khóc:” Ba thước, ba thước, không thể nhiều hơn.”

Hạ Hầu Tĩnh yên tĩnh ngồi trên tấm thảm, trước mắt ông ta bày đầy sách vở, Lương Tán quy củ quỳ sau lưng. Hai sư đồ họ ngồi nơi này rất lâu, chiêu bài thu nhận học sinh, nhưng chẳng có ai tới.

Lương Tán nhìn cái quán bán bánh bên cạnh bị người ta vây kín, nói nhỏ:” Người Khương ngu muội, không biết học vấn là gì, tiên sinh khổ cực như vậy không phải kế lâu dài.”

Hạ Hầu Tĩnh cười khổ:” Ta vốn cho rằng người Khương không biết chữ, một khi có cơ hội biết chữ sẽ mừng vô kể, ai ngờ lại như thế này. Ngươi có cách gì không?”

“ Núi không chuyển thì ta chuyển, người Khương chỉ biết ăn ngủ, chúng ta bắt đầu từ điểm này. Đệ tử vừa phát hiện bên quán của Đệ Nhất Danh Chiêm đều là thiếu niên nam nữ hợp tuổi, tiên sinh ra ta từ chỗ chúng, hẳn là có thu hoạch.”

Hạ Hầu Tĩnh rất tán thành, ông ta là người là làm, tay cầm cuốn sách tới bên thiếu niên như chim cút nhìn Đệ Nhất Danh Chiêm, nói với hắn:” Ngươi có muốn tiến học không?”

Thiếu niên người khương có đôi mắt linh động, không hiểu ông ta nói cái gì.

“ Nếu ngươi theo ta tiến học, mỗi ngày đều có cơm ăn, ngươi có đồng ý không?” Hạ Hầu Tĩnh cười rất hiền từ:

Thiếu niên lại càng hoang mang.

Lương Tán thấy tiên sinh rơi vào cảnh lúng túng, hô lên:” Nhà ta tuyển phó nhân, có ai muốn tới không?”

Thế là hai sư đồ bị nhấn chìm.

Đệ Nhất Danh Chiêm tròn mắt, mấy ngày qua hắn nghĩ rất nhiều cách đưa con cháu Điền thị tới chỗ Hạ Hầu Tĩnh học, đều bị ông ta từ chối.

Vậy mà một vị đại nho như thế lại chủ động đi tìm người Khương dạy là sao, nhìn Hạ Hầu Tĩnh như gà mẹ dẫn đám gà con đi theo xa dần, lòng hoang mang hơn cả thiếu niên khi nãy, một vị mục thủ yêu cầu hắn buôn bán với người nghèo, giờ lại có vị đại nho dạy học cho người nghèo, rốt cuộc trong chuyện này có huyền cơ gì?

Bình Luận (0)
Comment