Ba phòng Mã, Diêu, Khương đã bị chia rẽ phân tán tan nát, năm nay trưởng lão được tuyển ra chỉ có Vân Lang, một số người trẻ tuổi rất bất mãn, muốn phản đối liền bị tộc lão nhà mình cầm gậy đuổi khắp nơi.
Người Hung Nô trường kỳ chiếm lĩnh Hà Tây, tất cả mọi chuyện do Hung Nô định đoạt, bây giờ người Hán cường thế khống chế nơi này, quan phủ định đoạt cũng thành điều hợp lý.
Người Khương có tuổi quen rồi, chỉ có người Khương trẻ mới cho rằng mình là chủ nhân mảnh đất này.
Vân Lang rất hài lòng kết quả hiện tại.
Ít nhất khi người Mã Phòng, Diêu Phòng, Khương Phòng rời đi, bọn họ không che dấu được thù địch với người Khương Sơn Địa.
Khương Châu chết thế nào, ai cũng biết, bọn họ hiểu Lương Châu mục muốn chia rẽ ba phòng, lúc này đáng lẽ ba phòng phải cùng nhau kháng cự ngoại địch.
Đạo lý thì ai cũng biết, tài vật, nhân khẩu, gia súc trong nhà được Lương Châu mục công bằng phân chia cho mọi người, nếu người được phân chia gia sản đó trả lại, ba phòng lập tức vững như núi, không ai lay chuyển được.
Ba phòng bị chia thành mười tám nhà, nhà nào cũng mong người khác từ bỏ lợi ích, còn mình thì không, thế nên tức giận, ưu sầu, song chẳng ai muốn giao ra lợi ích của mình, không ai hết.
Nhân lúc đông đủ, chuyện xây dựng Độc Thạch Thành được Vân Lang đưa ra bàn bạc, mùa đông vừa vặn phá đá, đem đá của thần xây dựng thành trì, nhất định được thần phù hộ.
Lúc này cho dù nghi ngờ một màn thần thánh bay đi, hoặc nghe ngóng được bàn tán gì đó ngoài kia cũng không ai dám nói ra, ai cũng hiểu đó chỉ là cái thang cho bọn họ bước xuống mà thôi. Ai dám nói một câu phản đối e rơi vào miệng hổ.
Thủ lĩnh người Khương quyết định âm thầm chống đối, xây thành thì cần nhiều nhân lực vật lực, thế nào Lương Châu mục cũng phải thông qua họ, đó là lúc ngồi xuống thương lượng.
Người nghèo ở đâu cũng chiếm số đông.
Người Khương có đất đai, có cừu dê sau khi đổi được hàng hóa vừa ý đều rời đi, những người nghèo nhất chẳng có gì vẫn tụ tập quanh Độc Thạch Đầu, vì quãng thời gian này đợi bên Độc Thạch Đầu, thế nào cũng kiếm được miếng ăn.
Bữa nào hay bữa ấy.
Mục thủ bất ngờ tuyên bố một tin tức làm người ta vui mừng, mục thủ hi vọng bọn họ khai thác đá, dùng đá đổi thức ăn.
Niềm vui không chỉ có thể, mắt thấy mùa đông sắp tới, mục thủ còn chuẩn bị cho họ cái ổ ấm áp, có công cụ, có quần áo ấm, bọn họ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.
Mỗi ngày không cần ai thúc giục, bọn họ rời ổ, cầm công cụ, dươi sự giám sát của công tượng chiêu mộ từ Đại Tần (*), bắt đầu khai thác đá.
Chất liệu đá của Độc Thạch Đầu rất tốt, chỉ là khai thác không dễ, cần lượng lớn chùy sắt và củi lửa, đợi khi người Khương khai thác được tảng đá thích hợp đầu tiên, Vân Lang liền về thành Cô Tang, để lại Lý Dũng đốc thúc xây thành, đồng thời để lại quân lệnh nghiêm ngặt nhất, kẻ nào cản trở quá trình xây thành, giết không tha.
Sau khi tụ hội Độc Thạch Đầu kết thúc, các nơi truyền tới tin tức không tốt, trong thời gian ngắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều mã tặc và thổ phỉ.
Đối tượng cướp bóc đều là người Khương Sơn Địa, sau khi phát sinh rất nhiều sự kiện cướp bóc, người Khương Sơn Địa tự phát hình thanh các đội hộ vệ, chống lại đám mã tặc độc ác.
Sự kiện đổ máu một khi xảy ra sẽ không kết thúc, thù hận một khi rưới thêm máu tươi càng không cởi cỏ.
Khi đó người ta cần tới quan phủ, quyền uy của quan phủ được lập nên.
Vì thế khi sự kiện đổ máu ngày càng lớn, Vân Lang phái Lý Thân dẫn quân đội tới mảnh đất giữa người Khương Sơn Địa và tam phòng trú đống, hình thành vùng đệm.
Quân Võ Uy cuối cùng được yên tĩnh, trận tuyết đầu mùa cũng từ từ rơi xuống.
Tuyết rơi, ngay cả thứ chim như quạ xám cũng biến mất tăm tích, chỉ còn lại băng lạnh thấu xương, gió tuyết biến Lương Châu thành thế giới hoàn toàn khép kín, vị vương duy nhất ở đó là Vân Lang, vị vương không bị bất kỳ ai không chế.
Lưu Triệt đứng ở trước bản đồ rất lâu.
Trên bàn là công báo của Lương Châu, ngày mừng ba tháng mười, muốn có công báo mới nhất thì phải đợi tháng ba năm sau, thêm vào thời gian tiêu hao trên đường đi, Vân Lang sẽ biến mất khỏi tầm mắt hắn nửa năm.
“ Có phải trẫm buông lỏng y quá rồi không?” Lưu Triệt lẩm bẩm:
Trường An tháng mười một cũng có tuyết lớn, ngoài phòng ấm là tuyệt rơi trắng trời, A Kiều ngồi bên cạnh pha trà chẳng trả lời Lưu Triệt mà hỏi:” Nghe nói bệ hạ ở Khuyển Đài Cung liền năm ngày?”
Lưu Triệt giọng khô khan:” Không cần khó chịu, nàng ấy sức khỏe không tốt, chỉ muốn ta mau chóng điều ca ca mình về Trường An, lo không được nhìn lần cuối.”
A Kiều cười nhạt:” Một tấc công lao cũng chưa lập được, mặt mũi nào qua Ngọc Môn Quan:”
Lưu Triệt bực bội xua tay:” Thiên mã đã bị đám Vân Lang lấy về hết rồi, hắn vẫn lang theo Hung Nô tới tận chân trời. Lý phu nhân bệnh nặng còn giam mình trong tĩnh thất, nói không muốn để trẫm thấy dung nhan tiều tụy.”
A Kiều nghe vậy hả hê phần nào lên chế nhạo:” Ả ta đang cười nhạo bệ hạ đối xử với ả ta tốt hoàn toàn là vì dung mạo đó thôi.”
Lưu Triệt thản nhiên thừa nhận:” Đúng thế, trẫm thích mỹ nhân, thích nhìn vẻ đẹp động lòng người của Lý phu nhân.”
A Kiều đành thở dài, nói đến thế rồi thì ghen tuông cũng thành vô nghĩa:” Được rồi thiếp bảo Vân Lang cho Lý Quảng Lợi về kinh, vì sao không hạ lệnh cho Vân Lang với Hoắc Khứ Bệnh, đừng nói với thiếp, ý chỉ của bệ hạ không có tác dụng gì.”
“ Ài, Lý Quảng Lợi trước nhận lệnh lại còn cuồng ngạo lập quân lệnh trạng, không có thiên mã không hồi hương, quân lệnh trạng không phải thứ tùy tiện nói được, giờ trẫm dùng ý chỉ cưỡng ép hai người đó không hay, chuyện đoạt tước khiến quần thần bất an, trẫm không thể làm chuyện kích thích quần thần nữa.”
Sau sự kiện đoạt tước, cường đại như Lưu Triệt cũng cảm thấy áp lực nặng nề, toàn bộ huân quý đã đứng ở phía đối lập với hắn, trước khi lòng người ổn định, hắn làm bất kỳ chuyện gì cũng khiến văn võ toàn triều mẫn cảm quá độ, sợ hoàng đế lại sắp có thêm hành động.
Người ta sợ hãi quá mức thì có thể làm việc thiếu lý trí, vỗ về là chuyện duy nhất Lưu Triệt có thể làm bây giờ.
Ít nhất tới khi bồi dưỡng ra một thế hệ chó trung thành mới thay hắn đấu lại quần thần, hoàng đế mà đích thân ra trận thì không có ích lợi gì cho hoàng tộc, cũng không cần đợi quá lâu, mùa xuân tới sẽ tổ chức đại tỷ, khi đó chỉ cần cất nhắc một số con cháu hàn môn có tài, không lo những người đó không bán mạng cho hắn.
Cho nên để tạm thời hòa hoãn Lưu Triệt đành phải bổ nhiệm Cao Lăng hầu Triệu Chu làm thừa tướng.
Triệu Chu vận mệnh gập ghềnh, khi làm Sở tướng, không được lòng Sở vương, bị chèn ép khắp nơi, gần như không có chỗ đứng ở nước Sở.
Về Trường An làm thiếu phủ sự, trong quá trình liệt hầu kính hiến hoàng kim tế tổ, biết rõ hoàng kim không đủ chất lượng mà vờ không thấy, vì thế bị hoàng đế đầy vào ngục.
Triệu Chu không chịu đựng được nhục hình chuẩn bị treo tự sát trong tù thì ý chỉ hoàng đế tới, tuyên ông ta thành thừa tướng, đây không phải đãi ngộ của thừa tướng.
Nhớ năm Tào Tham làm thừa tướng, Huệ đế phải mời ba lần, Tào Tham từ chối ba lần, Huệ đế lập đài cao, lấy gấm trắng làm thang, Lữ hậu khom lưng, Huệ đế dắt ngựa, vạn người quỳ bái Tào Tham mới lên làm thừa tướng.
Tào Tham thượng nhiệm chẳng làm gì cả, nói một câu "Tiêu quy Tào tùy", sau đó suốt cả ngày uống rượu vui chơi trong thừa tướng phủ, tiếp đó nữa là thiên hạ thái bình.
Triệu Chu nghe tuyên chỉ trong chiếu ngục, không từ chối ba lần, nhận lệnh luôn.
Ông ta chẳng hi vọng gì hoàng đế tôn trọng mình, chỉ cần thoát khỏi tay Vương Ôn Thư là may mắn lắm rồi, tuy đây là cách uống thuốc độc giải khát, ông ta không còn cách nào khác.