Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1042 - Q7 - Chương 053: Vân Lang Như Ôn Dịch. (2)

Q7 - Chương 053: Vân Lang như ôn dịch. (2) Q7 - Chương 053: Vân Lang như ôn dịch. (2)

Sau khi Triệu Chu thượng nhiệm, người để dùng bên cạnh hoàng đế rất ít rồi.

Tang Hoằng Dương đối diện với sự chèn ép của Trương An Thế, ứng phó mệt nghỉ, thân là hàng trưởng ngân hàng, Trương An Thế tất nhiên tọa trấn Trường An. Tang Hoằng Dương là phó thủ, đành ra ngoài kiến lập phân nhánh, Lạc Dương, Giang Hoài, Sơn Đông, Hà Bắc đều là mục tiêu của hắn.

Không có thứ nanh vuốt dễ dùng như Tang Hoằng Dương, Lưu Triệt thấy khó có bản lĩnh khó thi triển, còn người nữa hiệu quả cao thì lại khó dùng.

“ Nàng nói xem lúc này Vân Lang làm gì?” Bên ngoài cửa sổ tuyết rơi rào rào, phóng mắt nhìn tới chỉ thấy mảng trắng phu phau, không có địch thủ, thiên hạ không còn địch thủ, Lưu Triệt thấy trống rỗng:

A Kiều ngáp một cái, kéo chặt áo ấm:” Ôm kiều thê mỹ thiếp uống rượu vui đùa thôi chứ sao?”

“ Chẳng lẽ y không biết làm việc à?”

A Kiều bĩu môi:” Lương Châu thì có việc gì mà làm, dân cư có vài chục vạn, đất rộng bao la, lúc này ở phương bắc còn lạnh hơn nơi này, ai nấy trốn trong nhà cả rồi, muốn tạo phản cũng phải đợi mùa xuân sang năm.”

Ngoài hiên gió lạnh thấu xương, Lưu Triệt lại rất thích ở nơi đó.

Vân Triết dẫm lên tuyết dày tới gối gian nan từ Vân thị sang, lưng còn đeo thứ kỳ quái, toàn thân bị áo choàng dày bao bọc, nhìn xa như cục thịt tròn lăn trên bột mỳ.

“ Thằng béo Vân thị lại tới rồi.” Lưu Triệt thấy Vân Triết vào Trường Môn cung như chỗ không người thì tức giận:

A Kiều lười nhác nói:” Nó có hẹn với Lam Điền.”

“ Tuyết dày thế này còn chơi cái gì?” Lưu Triệt thấy khuê nữ của mình được cung nữ xúm quanh chạy lên nắm tay Vân Triết reo hò càng tức:

A Kiều bấy giờ mới chịu thò đầu ra nhìn:” À, chắc bọn chúng chơi trượt tuyết.”

Lưu Triệt cố nhịn không hỏi trượt tuyết có gì mà hay.

Thấy Vân Triết với Lam Điền dùng xẻng xúc một đống tuyết mà đám cung nhân đáng chết đứng nhìn không giúp, Lưu Triệt đang định nổi giận thì A Kiều nói:” Nếu bệ hạ không có việc gì làm thì đi dạy bảo nhi tử, để nó đừng có rảnh rỗi tới Trường Môn cung nữa, có thời gian thì hiếu kính mẫu thân nó ấy.”

Lưu Triệt khựng người:” Thái tử muốn thân cận nàng?”

“ Đúng thế, khả năng là cho rằng thiếp có thể giúp nó.”

Lưu Cư rất muốn bái A Kiều làm mẫu thân, không biết là tự nghĩ ra hay là do có ai dạy, nếu tự nghĩ ra thì đúng là làm người ta lòng nguội lạnh, cho dù bị người khác xúi bẩy thì cũng đủ chán nản rồi, vì thế A Kiều từ chối.

Nanh vuốt của Lưu Cư ở Lương Châu bị Vân Lang nhổ hết rồi, Lưu Cư tức giận vô cùng nhưng nhận ra, hắn muốn trừng trị Vân Lang cũng không thể, đành thông qua A Kiều mở cánh cửa vào Hà Tây.

Mục đích thì hợp tình hợp lý thôi, chỉ là cách thực hiện thì khiến người ta phản cảm.

“ Đưa thái tử tới chỗ Vân Lang làm giám quân.” Lưu Triệt nhìn chằm chằm Lam Điền và Vân Triết, đột nhiên nảy ra chủ ý xấu:

Cũng chẳng biết có phải hắn buồn chán quá không nữa, A Kiều nghe xong ngớ người một lúc thì chỉ cười:” Bệ hạ là hoàng đế, thích thì làm thôi.”

Lưu Triệt tay ve cằm, đã bắt đầu suy nghĩ an bài chuyện này ra sao.

A Kiều lòng chửi mắng hoàng đế, hoàng đế không có ý tốt, Vân Lang không khá hơn, nàng không muốn bị kẹp giữa hai người bọn họ, thế nên tốt nhất là kệ, cho đấu đá nhau chán thôi.

Trong lúc đó một người tuyết lớn xuất hiện.

Nó có cái bụng tròn, cái đầu tròn, mũi cà rốt, miệng dưa chuột, mắt quả hồng, Vân Triết lại còn chụp lên đầu một cái mũ đỏ, Lam Điền cắm hai cành cây làm tay.

“ Cái gì thế?” Lưu Triệt không định nghĩa được thứ quái dị ấy.

“ Người tuyết đấy!” A Kiều ngồi xuống tay chống cằm nhìn xa, giọng hồi tưởng cái Tết năm đó, khi Vân thị vẫn còn là nơi hoang vu, chỉ có một đám bà tử và trẻ con, nghĩ lại đó lại là năm tháng vui vẻ nhất:” Năm xưa Vân Lang cũng từng đắp một con to lắm, từ sau khi thành thân rồi không thấy làm nữa, bây giờ Vân Triết cũng biết đắp người tuyết rồi.”

Lưu Triệt nhìn A Kiều, ý tưởng phái Lưu Cư tới chỗ Vân Lang biến mất ngay, Vân Lang là thứ ôn dịch, ai tới gần y cũng không còn giống người Đại Hán nữa ...

Trời đổ tuyết lớn, không chỉ đóng băng mặt đất, còn có cả lòng người.

Lưu Triệt đưa mắt nhìn, Vân Triết cật lực kéo một cái xe nhỏ, còn Lam Điền ngồi trên xe thi thoảng phát ra tiếng cười hoan lạc, hắn không hiểu có cái gì làm chúng vui vẻ như thế. Lam Điền giống A Kiều năm xưa, được chiều chuộng quá mức đâm kiêu ngạo, con cháu huân quý dù ra sức lấy lòng nó cũng không coi ra gì, chỉ có ở cạnh thằng tiểu tử Vân thị này ….

Nghĩ tới đó giật mình.

Hô một tiếng "bãi giá hồi cung", sau đó vội vàng rời Trường Môn cung, về thẳng Trường An.

Người thiên hạ không vui nữa.

Mấy ngày qua Lưu Triệt hiếm khi thấy nụ cười, ngay cả A Kiều, Vệ thị cũng không vui như trước, còn về Lý phu nhân, nàng nhốt mình trong phòng tối không gặp ai.

Tâm tình là thứ khó nói rõ, nhưng nó có thử truyền nhiễm cho người khác.

Tùy Việt hôm nay rất xui xẻo, chum hứng nước vì đựng quá đầy nước cuối cùng bị đông cứng nứt ra, nước chảy lênh láng.

Đó là sơ xuất của hắn, thời tiết lạnh đáng lẽ không nên chứa quá nhiều nước, giờ thì phiền lớn, thân là cung nô, công việc có sai sót, không ai bao dung hắn.

Mặc dù chum nứt không nhiều, hắn mua được, nhưng hôm nay dưới mái hiên phải có chum hứng nước mưa, trong chum phải có nước.

Trời lạnh căm căm, nước chảy ra đóng băng, Tùy Việt một mình dọn băng, chẳng mấy chốc toàn thân bê bết bùn. Đến trưa chỉ ăn qua loa một cái bánh khô rồi tiếp tục làm việc ....

Đang chật vật làm việc thì đột nhiên một bóng người cao lớn che hết ánh sáng xuất hiện trước mặt hắn.

“ Bệ hạ!” Tùy Việt vừa ngước mắt lên nhìn nước mắt trào ra, quên cả quỳ lạy:

Lưu Triệt không dễ chịu, hắn nghĩ rằng Tùy Việt dù bị biếm thành cung nô thì cũng không lo cơm áo, bình an qua ngày, coi như được hưởng phúc nhàn. Không ngờ nhìn thấy hắn trong cảnh bùn đất lấm lem khổ cực như vậy, không khỏi nhói lòng.

“ Phải chăng có người khinh nhục ngươi.”

Tùy Việt quỳ sụp xuống, lắc đầu chỉ cái chum nứt:” Do nô tài làm việc không chú tâm để xảy ra chuyện.”

Lưu Triệt ngẩng đầu nhìn trời vẫn đổ tuyết, lãnh đạm nói:” Đang có tuyết, miễn đi.”

“ Bẩm bệ hạ, quy củ là quy củ, nay công việc của nô tài là quản lý chum nước, giờ chum có vấn đề là nô tài sai, bên trên không trách, chỉ lệnh nô tài sửa chum, dọn tuyết là bao dung lắm rồi. Bệ hạ thương nô tài chịu khổ, nô tài cảm kích vô cùng, nhưng chuyện phải làm, hôm nay bỏ qua, ngày mai sẽ lười biếng, sau này dựa vào ân sủng mà quên công việc, chẳng may gặp hỏa hoạn, lão nô trăm chết không đủ chuộc tội. Xin bệ hạ hồi cung nghỉ ngơi, nô tài tiếp tục làm việc.”

Những lời này nếu chỉ nghe thôi Lưu Triệt không tin, nhưng tận mắt chứng kiến, không khỏi cảm khái nghĩ tới Tùy Việt theo mình bao năm tận tâm tận lực chưa từng phạm phải sai sót gì, chỉ một lần nói giúp Vân Lang cũng là vì giang sơn Đại Hán chứ không phải vì lòng tư, trầm ngâm một lúc nói:

“ Được, xong việc tới tìm trẫm.” Rồi rời Dịch Đình cung, hắn chỉ thuận đường đi ngang qua đây thôi, không phải vì một tên hoạn quan mà tới.

Tùy Việt thở phào, lau mồ hôi trán, chợt thấy chân nhói đau, thì ra nãy giờ chân dẫm vào vũng nước, rút ra mang theo cả tảng băng lẫn bùn, làm chân nặng trịch.

Đang ngồi đập băng, một đoạn ký ức xa xôi hiện lên trong đầu.

“ Quân hầu xem cho nô tài tới khi nào mới phất lên được?”

“ Khà khà, khi nào chân đại bạn nặng tới mười cân cũng là ngày phất lên.”

Tùy Việt nhớ như in bộ dạng của Hứa Mạc Phụ khi nói những lời này, bà ta cười tới mặt nhúm lại.

“ Chỗ này chắc được mười cân rồi nhỉ?”

Bình Luận (0)
Comment