Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1043 - Q6 - Chương 054: Thiên Tử Sợ Hãi.

Q6 - Chương 054: Thiên tử sợ hãi. Q6 - Chương 054: Thiên tử sợ hãi.

Hoàng đế vừa mới tới Dịch Đình cung, quản sự hoạn quan tất nhiên là biết ngay lập tức, chỉ là không dám tới gần, tiễn hoàng đế đi rồi, quản sử nhanh chóng tới bên cạnh Tùy Việt, kệ mặt đất đầy bùn bẩn, quỳ xuống khấu đầu:” Chúc mừng lão tổ tông khổ tận cam lai.”

“ Đợi mỗ dọn xong nước chảy ra hẵng nói.” Tùy Việt tiếp tục làm việc, giống như không có chuyện gì to tát:

Quản sự vội vàng tới giúp thế là chẳng mấy chốc hoạn quan bốn xung quanh kéo tới giúp Tùy Việt dọn nước băng, lại còn lấy chum mới từ trong kho ra để dưới mái hiên.

Thoáng cái công việc của Tùy Việt đã hoàn thành, mọi chuyện lại đâu vào đó.

Tùy Việt vào phòng mình xách ra cái bọc đưa cho quản sự Dịch Đình Cung:” Bên trong có ít tiền, chia cho mọi người.”

Đám hoạn quan lại khiêng tới một cái thùng gỗ, cho nước nóng, hầu hạ Tùy Việt tắm rửa.

Khi mất đi quyền lực Tùy Việt không mấy đau lòng, lúc này chênh lệch quá lớn lại khiến hắn không quen, cuộc sống nơi này tuy buồn tẻ, nhưng rất bình tĩnh, hắn vốn nghĩ sẽ cứ thế hết đời cũng chẳng tệ, hắn nhớ hoàng đế, còn với vị trí cũ kia thì không mấy đề tâm rồi.

Tắm rửa xong lại có cung nữ chải tóc cho, tới lúc này Tùy Việt mới nhận ra tóc có sợi bạc, thở dài, hắn không trẻ nữa, lần này không biết sao bỗng dưng hoàng đế lại tới tìm mình, chỉ chắc chắn không thể an hưởng tuổi già yên bình như ước nguyện rồi.

Tùy Việt chỉnh lại y phục, buộc một cái ngọc bội để đè mép áo, búng mấy sợi chỉ trên cái giày vẫn còn mới nguyên, nhìn đám cung nữ có tuổi đứng bên:” Nếu mỗ gia phục nguyên chức, các ngươi có muốn ra ngoài tìm phu quân không?”

Cung nữ đứng đầu thi lễ:” Chỉ cần không phải ở Dịch Đình cung tới già.”

“ Hiểu rồi, nếu chuyện thuận lợi sẽ đưa các ngươi tới Vân thị, nơi này quá vắng vẻ, chẳng phải đất lành.”

Đám cung nữ đồng loạt bái tạ.

Tùy Việt ngồi lên xe ngựa đơn giản, men theo con đường lát đá, đi nửa canh giờ mới tới Vị Ương cung, chậm rãi bước chân lên bậc thềm, cảm giác không chân thực, chỉ có nửa năm thôi mà con đường quen thuộc thấy hết sức xa lạ mới mẻ.

Chung Ly Viễn đứng trên bậc thang cuối cùng, từ khi Tùy Việt đi, chức vị của hắn bị bỏ trống, nên sớm biết thế nào cũng có một ngày như vậy, bởi thế mới rảnh rỗi chịu khó tới đánh cờ tròi chuyện với Tùy Việt, chắp tay hỏi:” Nghe nói chân phải ngài nặng mười cân rồi.”

Trong cung cấm rất khó giữ bí mật, tin tức truyền đi đặc biệt nhanh.

Tùy Việt mỉm cười:” Hơn mười cân đấy.”

Lời vừa dứt thì có người xô cửa đại điện loạng choạng chạy ra, sau đó ôm đầu lủi đi như chuột, mặt mũi hình như dính mực.

Tùy Việt kinh ngạc nhìn thái tử Lưu Cử chạy xa, sau đó mới quay sang Chung Ly Viễn dò hỏi.

Chung Ly Viễn ngao ngán nói:” Gần đây bệ hạ đang đích thân dạy bảo thái tử, thường xuyên nổi giận, đợi lát nữa đi vào phải cẩn thận, lần trước mỗ thiếu chút nữa bị bệ hạ phân thây.”

Cảnh tượng này Tùy Việt thấy rồi, chẳng qua nạn nhân không phải là Lưu Cư thôi, đợi tiếng đập phá bên trong lắng xuống, Tùy Việt mới men theo chân tường rón rén vào đại điện.

Chỉ thấy hoàng đế tay cầm trường kiếm đứng giữa đại điện thở hồng hộc, đồ trang trí bên trong không có thứ nào lành lặn, giọng lành lạnh chứa lửa giận chưa tiêu tan làm người ta sởn gai ốc:” Cho con chó già nhà ngươi một cơ hội, lần sau không đơn giản là đầy đi Dịch Đình cung đâu.”

Tùy Việt quỳ xuống khấu bái, không nói một lời.

Tâm tình Lưu Triệt vô cùng tồi tệ, không chỉ việc Lưu Cư làm hắn hao tổn tinh thần, mà chuyện Hứa Mạc Phụ dự đoán Tùy Việt có cái chân nặng mười cân càng khiến hắn sợ hãi.

Hắn tin Tùy Việt không lừa hắn, hắn cũng không có kế hoạch sâu xa gì với Tùy Việt ...

Thế nhưng Hứa Mạc Phụ lại dự đoán được một ngày mình nổi hứng bất chợt như thế, không khiếp sợ sao được? Hắn nghĩ rằng mình đã cường đại hơn tất cả, bốn phương phải quỳ rạp xuống dưới chân, thiên hạ xoay chuyển theo bất kỳ lời nào của hắn, đến khi chợt nhận ra, còn có những thứ vượt ngoài tầm khống chế của hắn, thứ mà hắn thậm chí không hiểu nổi.

Là một bậc đế vương, chuyện ấy kinh khủng thế nào.

Lưu Triệt cứ nghĩ tới chuyện ấy là cảm thấy trời đất chao đảo:” Triệu Đổng Trọng Thư cận kiến.”

Khi Đổng Trọng Thư tới thì hoàng đế nằm trên giường, đầu đắp khăn ướt, nghe thuật lại câu chuyện, có chút lạnh lùng nhìn Tùy Việt.

Tùy Việt khom người:” Nô tài không dám lừa gạt bệ hạ dù chỉ một chữ.”

Lưu Triệt yếu ớt xua tay:” Hắn không lừa trẫm, Đổng công, trên đời này có chuyện vượt ngoài hiểu biết của chúng ta thật sao? Giang sơn của trẫm còn có vô số kỳ nhân dị sĩ, khó tránh khỏi có một Hứa Mạc Phụ khác.”

Đổng Trọng Thư mặt nghiêm túc dần, khẽ hỏi:” Tùy Việt được bệ hạ dùng, là chuyện tốt hay xấu? Nếu là chuyện xấu, bệ hạ có đủ sức mạnh và thời gian sửa đổi, nếu là chuyện tốt, cứ thuận tự nhiên. Chỉ cần tâm bệ hạ không đổi, mấy lời chồn hoang la hét, chỉ cười là được.” (*)

Lưu Triệt ngồi dậy, bỏ khăn trên trán, thở dài một tiếng:” Hứa Mạc Phụ chết sớm quá, nếu không trẫm cũng muốn hỏi tương lai Đại Hán.”

“ Bệ hạ có còn nhớ Sở vương Mị Phụ Sô sở Động Đình Hồ cầu quốc vận không? Phượng hoàng nghe xong gật đầu ba cái, gáy ba tiếng, Sở vương mừng lắm, cho rằng quốc vận còn ba trăm linh ba năm. Thêm vào họ đánh bại Tần tướng Lý Tín, cho rằng Tần vương còn tới tấn công Sở chỉ có tìm đường chết, tùy tiện xuất binh, bị Vương Tiễn thừa cơ, cuối cùng binh bại ở Thọ Xuân mà vong quốc. Khi đó mới ba tháng ba ngày, bệ hạ còn tin lời tướng sư sao?”

Lưu Triệt há mồm, bình sinh lần đầu hoang mang như thế, kỳ thực còn có tâm sự lớn hơn:” Không biết Vân Lang có cái bản lĩnh ấy không?”

Đổng Trọng Thư cười lớn:” Vân Lang nếu có bản lĩnh ấy, đâu bị kẹt ở Lương Châu.”

“ Y có vẻ rất thích nơi đó, thời gian trước còn làm ra quả cầu lớn lừa gạt người Khương.”

Đổng Trọng Thư liên tục lắc đầu:” Bệ hạ đó chỉ là thứ ký xảo lừa bịp không đáng bàn ở chốn đại nhã.”

“ Trẫm thấy Đổng công đánh giá thấp Khoa kỹ Tây Bắc rồi.”

“ Không phải lão thần đánh giá thấp, nhưng ba mươi năm sau Khoa kỹ Tây Bắc mới có thể vang danh Trường An, trăm năm sau có thể có một hai vị thành đại gia Nho môn, còn Khoa kỹ Tây Bắc sẽ không tồn tại.” Đổng Trọng Thư ung dung vuốt râu:

“ Vì sao?” Lưu Triệt hết sức bất ngờ:

“ Trước kia trăm nhà đua tiếng kịch liệt cỡ nào, mỗi nhà có sở trường riêng, nhưng giờ còn mấy học thuyết tồn tại? Nho gia đi tới cuối cùng, không thể không nói được thiên mệnh.”

Lưu Triệt bị lời lạc quan của Đổng Trọng Thư làm lòng vui vẻ hơn, xuống giường mời ông ta cùng ăn, cuối cùng Lưu Triệt uống say khướt còn Đổng Trọng Thư được Tùy Việt dìu khỏi Vị Ương cung.

Rời Vị Ương Cung, Đổng Trọng Thư vịn lan can nhìn tây bắc, nói với Tùy Việt:” Tây bắc có sắc lạ.”

Tùy Việt thất kinh:” Không phải vừa rồi Đổng công còn nói với bệ hạ, Khoa kỹ Tây Bắc chỉ là giọt nước trong biển, cuối cùng sẽ bị đào thải mả.”

Đổng Trọng Thư thở dài:” Chí khí đế vương chỉ có thể lên không thể xuống, đế vương xem thường thiên hạ mới có thể xoay chuyển âm dương, điều phối thiên hạ, nếu như trong lòng có điều sợ hãi, chị gây hại với thiên hạ.”

Tùy Việt cẩn thận hỏi:” Những lời này phải chăng Đổng công muốn nô tài chuyển cho bệ hạ?”

Đổng Trọng Thư gật đầu, từng bước rời Vị Ương cung, ngồi lên xe ngựa rời đi.

......... .......

(*) Tích liên quan tới con chồn mình chỉ nhớ ám chỉ vụ Trần Thắng phản Tần, nó cũng kiểu giống Lưu Bang chém rắn trắng khởi nghĩa ấy, bịa bừa để làm điểm lành, chi tiết mình chả nhớ.

Bình Luận (0)
Comment