Hoắc Tam trôn mình trong tuyết được một tuần hương rồi ...
Khi Tào Tín chuẩn bị đổ ít nước vào trong tuyết thì Hoắc Tam bước ra, mặt thản nhiên như không, choàng áo lên lưng bước đi trong gió tuyết hết sức có vận vị, không nói không rằng vào phòng ngủ, lát sau có tiếng kêu thảm từ trong phòng n ó truyền ra.
Vân Triết không hiểu ra sao:” Nó làm cái gì thế?”
Tào Tín thản nhiên như không?” Rèn luyện gân cốt.”
“ Ai dạy?”
“ Sách nói, cổ nhân đem bản thân ngâm trong băng tuyết, nghe nói có thể kéo dài tuổi thọ, còn bơi trong nước băng, nghe nói luyện được gân cốt bách độc bất xâm. Ta không tin, Hoắc Tam ỷ khỏe mạnh nên thử.”
Vân Triết tròn mắt, sao trong nhà lại có thứ sách hoang đường như vậy được:” Sách nào vậy?”
Tào Tín lấy ra một cuốn sách, ghi hai chữ lớn (Tạp đàm).
Vân Triết tức giận:” Đây là sách Đông Phương tiên sinh chỉnh lý, ghi chép toàn chuyện quái dị, ngươi cũng biết Đông Phương tiên sinh lúc say nhiều hơn tỉnh, thích mấy chuyện kỳ quái, lang thang mấy quán rượu, ai kể cũng ghi lại chẳng thèm đi xác nhận, vậy mà ngươi cũng tin.”
Tào Tín nhún vai:” Hoắc Tam vừa ngu vừa cứng đầu, không làm thế hắn không chịu động não, sư môn chúng ta mà xuất hiện một kẻ đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển thì thật là nhục, cho hắn một bài học để hắn tỉnh ra cũng tốt. “
Vân Triết thở dài như ông cụ non, nó thấy mình nên đi tìm Lam Điền chơi còn hơn, cái đám sư đệ sư huynh của mình quá phức tạp.
Tào Tín thấy Vân Triết định đi thì kéo lại:” Mai cùng ta về nhà.”
Vân Triết không cần suy nghĩ, lắc đầu ngay:” Không đi.”
“ Ngày kia là sinh nhật cha ta rồi, ngươi dám không đi à?”
“ Nói thật đi, có phải ngươi định phá sập nhà ngươi không?”
Tào Tín nhe hàm răng trắng ởn:” Ngươi đi thì không!”
Tào Tương sinh nhật 33 tuổi, Vân thị tất nhiên là phải phái người đi chúc mừng, đại biểu không thể ai khác ngoài Vân Triết.
Từ khi nào còn coi mình là đứa trẻ con vậy mà giờ thoắt một cái đã là người trung niên rồi, trước khi sinh nhật, Tào Tương phải đi dâng bánh gạo cho cữu cữu.
Tới trước bậc thềm Vị Ương cung, Tào Tương rất do dự, nếu có thể hắn chẳng muốn đi vào đại điện đầy hồi ức đau khổ ấy.
“ Quân hầu, bệ hạ đang đợi.” Thấy Tào Tương mãi không nhúc nhích, Tùy Việt đi ra nhắc:
“ Ngươi từ Dịch Đình cung ra rồi à?” Lúc này Tào Tương mới chú ý tới người đón mình lại là Tùy Việt:
“ Như một giấc mộng!” Tùy Việt cảm thán:
“ Mộng cái quỷ gì, ngươi sớm muộn gì cũng về bên bệ hạ, chúng ta đều biết, chỉ đợi khi nào bệ hạ nhớ ra mà thôi. Hoàng cung chẳng rộng đến thế, tình cờ gặp một cái chẳng phải chuyện to tát.” Tào Tương vỗ vai Tùy Việt đi lên bậc thềm cao, nhưng không phải tới đại điện, mà ra hậu viện:
Tuyết lớn chưa tan, chân dẫm lên cứ kêu kẽo kẹt, vừa đi qua cổng vòm liền thấy sáu cây san hô đỏ rực đứng trong tuyết, đẹp không bút mực nào tả siết.
“ Trước kia ta tới, cây san hô không cao như vậy, chẳng lẽ thứ này lên mặt đất lại tự mọc thêm?”
Tùy Việt giải thích:” Cái này mới thay, tới từ Lĩnh Nam.”
Nơi này gọi là hậu hoa viên, thực tế một cây hoa cũng chẳng có, hoa cỏ đa phần dùng ngọc thạch đủ mọi màu điêu khắc thành.
Lưu Triệt ngồi trong cái đình ngọc thạch, lò lửa trong đình cháy hừng hực, nhìn có vẻ không hề lạnh, đợi Tào Tương hành lễ, ra hiệu cho hắn ngồi đối diện.
“ Sao có tý tuổi mà đã sinh tóc bạc là sao?” Giọng Lưu Triệt không hài lòng:
Tào Tương cười nịnh:” Thần tuổi nhỏ bệnh nặng, tổn hại nghiêm trọng bản nguyên, sống được đã là may rồi.”
Lưu Triệt nghe vậy thần sắc ảm đạm, vẫy tay bảo Tùy Việt mang bánh gạo tới, chọn cái lớn nhất:” Nghe nói trẫm ăn càng nhiều thì ngươi càng thọ, mong ngươi trường thọ trăm tuổi.”
Tào Tương sống mũi cay cay quỳ xuống dập đầu bái tạ.
Lưu Triệt gật đầu đứng dậy, lòng có chút hối hận, Tào Tương hồi nhỏ bệnh nan y, ai cũng bảo sẽ không qua nổi, sức khỏe vốn kém, vậy mà nhiều lần nặng tay với hắn, điều này không nói ra, dù sao chỉ là một ý nghĩ thoáng qua:” Nói xem, cái nhìn của ngươi với Lương Châu thế nào?”
Tào Tương trả lời không chút do dự:” Có Vân Lang ở Lương Châu, nơi đó sớm muộn gì cũng trở thành một phần không thể chia cắt của Đại Hán.”
“ Ngươi tin tưởng y quá nhỉ?”
Tào Tương rời ghế dập đầu:” Vân Lang chưa bao giờ làm thần thất vọng.”
Lưu Triệt đổi chủ đề chẳng có chút dấu hiệu nào:” Ngươi có ủng hộ Lưu Cư không?”
Tào Tương trả lời kiên quyết:” Ngoại sinh ủng hộ cữu cữu!”
Lưu Triệt gật gù, giống đang tán thưởng, lại giống đơn thuần chỉ là tỏ ra đã nghe thôi:” Khi thái tổ đăng cơ, thiên hạ vừa mới từ đại loạn sang đại trị, phân phong thân tộc làm vương, tất nhiên là có tác dụng ổn định thiên hạ, chặn đứng dã tâm. Nay thiên hạ đã hoàn toàn đại trị, không cần nhiều vương như vậy nữa, nhiều năm qua, người gây hại giang sơn lại chính là các thân vương.”
“ Loạn bảy nước năm xưa không cần phải n ói, vẻn vẹn mấy năm qua phong vương không ngừng tạo phản là đủ trẫm phế truất phong vương.”
Tào Tương sởn hết gai ốc, không lâu trước đó hoàng đế vừa giải quyết hơn sáu trăm quân quý, không ngờ dư chấn chưa dừng, lại muốn ra tay với phong vương, trước đó lại nhắc tới Vân Lang ở Lương Châu, mà y được phong mục thủ, làm hắn không thể không sinh liên tưởng:” Bệ hạ muốn phế truất phong vương, hay là chỉ muốn thu hồi phong quốc.”
“ Thu hồi đất phong, xây trạch viện ở Trường An, bố trí chư vương.”
Tào Tương dò hỏi:” Không có phú thuế, chư vương sống thế nào ạ?”
“ Chúng sẽ được chia phần từ ngân hàng.”
Biết ngay mà, trước đó nghe phong phanh hoàn thiện chế độ quận huyện, sau đó lại phong mục thủ, mục đích cuối cùng là đây, triệt phong quốc, Tào Tương không dám nói năng nữa.
“ Thủy hoàng đế tuy có ngàn vạn cái không hay, nhưng chế độ quận huyện rất tốt, không cần phong quốc, mà quốc gia vẫn thông nhất. Vì thế muốn trừ phong quốc, phải triệt để hoàn thành chế độ quận huyện đã.”
Tào Tương mồ hôi ròng ròng, đầu bốc hơi như là nồi nước sôi.
“ Đại Hán là của trẫm, cũng là nhà của ngươi, nên làm gì vì Đại Hán làm gì cũng là nên.”
Tào Tương gian nan nói:” Vậy cữu cữu có thể điều Vân Lang, Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm về Trường An không?”
Lưu Triệt cười lạnh:” Không, chúng phải bảo vệ Lương Châu, muốn binh mã trẫm có ba mươi vạn đại quân, muốn nhân thủ, trẫm có văn võ toàn triều, vậy còn chưa đủ sao?”
Tào Tương ngồi bịch xuống thảm:” Như thế Tào thị không còn thân thích nữa.”
“ Không chỉ riêng Tào thị ngươi.”Lưu Triệt bỏ lại một câu quay đi:
Chế độ quận huyện luôn được Đại Hán chấp hành, nhưng khác Đại Tần là nó không được làm triệt để, vì phong quốc luôn ở trên.
Giờ Lưu Triệt không cho phép giang sơn của hắn có chút tì vết nào nữa.
Tào Tương từ Vị Ương cung đi ra, lòng phẳng lặng vì hắn không có lựa chọn nào để đắn đo cả, xe ngựa đi trên đường phố mùa đông vô cùng yên tĩnh, đột ngọt có tiếng khóc gào, vén rèm ra xem thấy Kim Ngô vệ đang bắt một người dáng vẻ thuật sĩ.
Phụ nhân ra sức kéo tay áo người đó, khóc vang trời, ra sức nói trượng phu mình không phải là thuật sĩ.
Quân sĩ Kim Ngô vệ thấy chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đỗ lại bên đường, còn có giáp sĩ hộ vệ, buông thuật sĩ kia ra tới thi lễ.
Tào Tương buông rèm xuống:” Người đó phạm tội gì?”
Quân sĩ do dự đáp:” Thái tử phủ muốn mời thuật sĩ.”
“ Vậy liên quan gì tới các ngươi?”
“ Thái tử cho rằng thuật sĩ đều là kẻ lừa đảo, đã giết mười ba người rồi.”
Tào Tương lại vén rèm lên, nghiêm mặt nói:” Về bẩm với thái tử, nói rằng Bình Dương hầu Tào Tương bảo tha cho những kẻ lừa người kiếm sống này đi.”
Nói xong xe ngựa chầm chậm lên đường, không để ý tới quân tốt Kim Ngô vệ.
Đám quân sĩ Kim Ngô vệ nhìn nhau, cuối cùng bỏ lại phu phụ thuật sĩ, về đông cung.
....
Hôm nay dừng ở đây.