Từ khi điển cố cái chân mười cân của Tùy Việt truyền đi, ngoài phố phường xuất hiện nhiều châm ngôn nào là tay nặng năm cân, tai nặng chục cân, khoa trương nhất còn có chuyện nói cái kia nặng ba mươi cân.
Lưu Cư biết gần đây phụ hoàng vô cùng có hứng thú với thuật sĩ, liền dùng nhiều tiền chiêu mộ thuật sĩ thiên hạ, đám thuật sĩ cho rằng mùa xuân trong nghề đã tới, ùn ùn kéo nhau tới Đông cung tự tiến cử.
Thế là cao nhân có thể dự đoán được bí mật thiên địa, thần vu có thể dự đoán tai ương, thần tiên sống bằng sương sớm, còn có cả luyện khí sĩ xuất được hồn tự tiến cử bản thân, hi vọng thành thượng khách của thái tử.
Đáng tiếc khi thái tử đưa những cao nhân đó tới chỗ hoàng đế, không ai sống qua được một đêm, thái tử bị hoàng đế dùng nghiên mực ném vào đầu.
Trở về Đông cung, tính tình thái tử biến đổi hẳn, cho rằng đám thuật sĩ chỉ là đồ lừa đảo.
Hắn nắm một món đồ trong tay bảo đám thuật sĩ đoán, kẻ nào đoán sai là giết, chưa tính số cao nhân chết trong tay cha hắn, vẻn vẹn số người chết trong tay hắn là mười ba người.
Không một ai đoán trúng hết, lửa giận bốc cao muôn trượng, Lưu Cư sai Kim Ngô vệ đi khắp nơi bắt thuật sĩ về để đoán đồ.
Chập tối Đông cung sứ giả Hà Khâu Giang Công tới Bình Dương hầu phủ báo, thái tử đã thả hai mươi mốt thuật sĩ bắt về Đông cung.
Ông già này là bậc đại nho lừng danh Sơn Đông, có thể nói luận học vấn phân cao thấp với Đổng Trọng Thư, nhưng chỉ chuyên tâm nghiên cứu học vấn, không du thuyết thiên hạ, danh tiếng không bằng. Tào Tương đích thân ra tiếp:” Thái tử điện hạ được tiên sinh dạy bào một năm, vì sao bạo ngược như thế?”
Hà Khâu Giang Công cười khổ:” Mỗ được Hạ Hầu công mới tới Trường An giảng bài cho thái tử, nhưng mà bệ hạ lại thích Công Dương, thứ này và Cốc Lương của mỗ băng hỏa không thể dung hòa, sao có thể ảnh hưởng tời thái tử. Vây quanh thái tử lại là Chu Kiến Đức, Quách Giải, Bặc Thức, toàn là hạng bạo ngược, thái tử sao chẳng bạo ngược.”
“ Đến khai xuân mỗ đi Lương Châu, theo Hạ Hầu công dạy học, chuyện nơi này không liên quan tới mỗ nữa.”
Tào Tương giật mình, ngay cả người theo Lưu Cư từ đầu còn bỏ đi, từ đó mà luận, người bỏ đi không phải ít, tiễn Hà Khâu Giang Công đi rồi, vội vàng viết ba lá thư gửi mẫu thân, A Kiều và Vân Lang.
Vừa chuẩn bị đi ngủ thì có gia phó báo, chuồng ngựa bốc cháy.
Chuyện này xảy ra không biết bao lần rồi, hung thủ là ai cũng rõ, gia tướng canh phòng thế nào cũng không xong, Tào Tương nhìn Dương Lợi nằm bên cạnh mình, thở dài:” Đừng hà khắc với Tín Nhi.”
Dương Lợi ngồi bật dậy, nhìn thẳng Tào Tương, bất bình nói như hét:” Vậy vì sao một đứa con thứ lại được vào Vân thị học, còn thiếp nhiều lần xin cho Thụy Nhi lại bị Vân Lang từ chối.”
Tào Tương lắc đầu:” Học vấn Khoa kỹ Tây Bắc không tùy tiện truyền ra ngoài, Thụy Nhi sau này là gia chủ Tào thị, tất nhiên y không nhận, nếu nàng sinh đứa con nữa có thể đưa tới Vân thị.”
“ Trưởng tử nhà khác không nhận, vì sao lại nhận của Hoắc thị?” Dương Lợi đùng đùng nổi giận, nàng đang nói tới Hoắc Tam, đứa bé này tuy sinh thứ ba, nhưng lại là con chính thê:
“ Vì Vân Lang thương đứa bé đó bị mẫu thân chúng dạy quá ngu độn, sợ sau này chúng không sống được nên mới cho vào Vân thị thôi.”
Tào Tương cực kỳ hài lòng với đại nhi tử của mình, đứa bé này thông minh, cẩn thận, âm độc, hẹp hòi, có thù ắt báo, đúng là con cháu Tào thị.
Còn Tào Thụy, thế nào cũng bị Dương Lợi bồi dưỡng thành loại sáng sủa, lương thiện, ôn hòa, bác học.
Nghĩ thôi đã thấy đắc ý, một đứa có thể dùng phong thái quân tử du tẩu nhân gian, được người ta ca ngợi, còn một đứa thì ẩn trong bòng tối, đem mọi nguy hiểm diệt trừ, để mọi người khen ngợi đứa bé sáng sủa kia.
Đó là tương lai mình an bài, Tào Tương cực kỳ đắc ý, chỉ có chút phiền phức là lão bà hay ghen tuông, Tào Tương giải thích hết lời mà Dương Lợi vẫn mặt nặng mày nhẹ, chẳng thèm nói nữa, lột phăng quần áo của nàng ra làm người ta mê mệt ấy.
Lão phó đứng ở ngoài cửa đợi gia chủ sai bảo, hồi lâu không thấy trả lời, bên tai truyền ra tiếng động làm người ta đỏ mặt, mỉm cười nhón chân rời đi.
Xem ra gia chủ không để ý tới một cái chuồng ngựa bị đốt.
Nếu thế sai người phá cái chuồng ngựa cháy, dọn dẹp rồi mai xây cái khác là được, tiểu chủ nhân thích đốt nhà mình thì cứ đốt, nhị phu nhân đau khổ bao năm, cần có chỗ trút giận.
Tào Tín đợi mãi không thấy bão tố nổi lên, lay tỉnh Vân Triết ngủ say, nghiến răng nói:” Ngươi xem, ngươi xem, bọn họ coi thường sự tồn tại của ta.”
Nửa đêm còn bị lôi đi Vân Triết ngái ngủ lẩm bẩm:” Tại vì ngươi phóng hỏa chưa đủ lớn.”
Tào Tín vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi như tự nói một mình:” Hôm nay mẫu thân ta khóc, phụ thân lại đi tìm con tiện nhân kia.”
Vân Triết chùi bọt mép:” Ngươi tới bồi tiếp mẫu thân ngươi, không thì cả hai chúng ta cùng đi, cha ta đi xa, ở nhà ta cũng hay ngủ cùng với mẫu thân, để mẫu thân khỏi buồn.”
“ Linh tinh, ngươi học Lễ ký vứt đi cả rồi à? Sao lại ngủ với mẫu thân.” Tào Tín cau mày:
Vân Triết ngồi thẳng lên đường hoàng phản bác:” Cái tên soạn ra Lễ ký bị chó ăn mất tim rồi, mẫu thân một mình ở nhà cô độc, nhi tử làm bạn có gì mà sai?”
Tào Tin ho một tiếng, ngần ngừ:” Ngươi còn nhỏ, ta đã mười một tuổi rồi.”
“ Chúng ta ngủ trên mặt đất là được, ngươi lấy lòng mẫu thân ngươi tốt hơn trăm lần chuyện ngươi định dùng thuốc nổ đánh sập phòng ngủ phụ thân ngươi.”
Tào Tín nghĩ một lúc, cuối cùng tiếp nhận kiến nghị của Vân Triết, dọn dẹp đồ của mình, sau đó vác Vân Triết quấn mình trong chăn tơ dày, đi tới phòng mẫu thân.
Đêm đã khuya, trong phòng Ngưu thị vẫn còn có ánh đèn hắn ra, cái bóng in trên cửa sổ hết sức cô đơn.
Vân Triết ngủ say tít, Tào Tín đá đít nó một cái, sau đó gõ cửa phòng mẫu thân.
Nha hoàn đi ra mở cửa nhìn thấy Tào Tín vác Vân Triết trên vai thì hết sức ngạc nhiên.
“ Phòng bọn con lạnh quá, con tới đây ngủ.” Tào Tín nói xong ném Vân Triết lên giường mẫu thân, sau đó cũng cởi giày leo lên giường, không dám nhìn mẫu thân:
Ngưu thị kinh ngạc:” Kẻ nào hầu hạ các con, mẹ lột da nó.”
Nhi tử mình bị lạnh nhạt đã đành, đến trưởng tử của Vân thị cũng ở đây, nếu Vân Triết về mách với Tống Kiều, chẳng phải thể diện của Tào thị mất hết sao?
Tào Tín xấu hổ lí nhí nói:” Không phải, tại chỗ mẹ ấm hơn.”
Ngưu thị ngẩn ra một lúc, sau đó cười tươi như hoa, lấy gối nhét xuống dưới đầu Vân Triết, cởi áo cho nhi tử, đợi hai đứa bé nằm xuống rồi, Ngưu thị ngồi bên giường nhìn nhi tử vờ ngủ.
Nắm lấy tay nhi tử, Ngưu thị thấy mình bây giờ không thiếu thứ gì nữa, cái thứ bạc bẽo kia dù cả đời không tới chỗ nàng nữa cũng chẳng hề gì.