Sáng sớm.
Có thể ngồi bàn chính Tào thị ăn cơm chỉ có bốn người Tào Tương, Dương Lợi , Vân Triết và Tào Thụy mà thôi, còn về phần Ngưu thị và Tào Tín ăn cơm ở bàn nhỏ hơn bên, ngoài đại sảnh, nơi đó rất náo nhiệt, bày bảy tám cái bàn, đều là thiếp thất và đám con đông đảo của Tào Tương.
Tào Tương nhìn Vân Triết không ôn hòa như mọi khi.
Dễ hiểu thôi, một tên tiểu tử không phải họ tộc, leo lên giường thê tử mình ngủ một đêm, thân là chính chủ thế nào cũng không vui, nếu truyền ra ngoài quá khó nghe.
Vân Triết ăn rất ngon, nó căn bản không coi mình là người ngoài, ở đây nó có tất cả mọi thứ nó muốn giống Vân thị, thậm chí còn nhiều hơn.
“ Hôm nay không được đi đâu, chép Lễ ký một lượt.”Tào Tương ra lệnh cấm túc:
Vân Triết ngẩng đầu lên nhìn Tào Tương vẻ mặt bất thiện, lại nhìn Dương Lợi cao ngạo lãnh đạm, liền bê bát cơm ê hề của mình sang bàn Ngưu thị ăn tiếp. Ăn chỗ nào không vui thì ra chỗ khác, cha nó toàn làm thế, có khi giận mọi người bê bát ra ngưỡng cửa ngồi ăn.
Ở Tào thị tất nhiên không thể đơn giản như vậy, Ngưu thị vội đứng lên thi lễ giải thích:” Đêm qua trời quá lạnh, hai đứa bé sợ lạnh nên mới tới phòng thiếp thân nghỉ ngơi, lỗi do thiếp thân không an bài tốt chỗ ăn ngủ cho chúng, sai ở thiếp, không phải ở chúng.”
Tào Tương có chút không thoải mái, không thể nói là giận:” Ta không nói chúng sai, ta nói tới quy củ, quy củ không thể phá bỏ.”
Ngưu thị lần nữa thi lễ:” Phu quân nói phải lắm.”
Dương Lợi muốn nói gì nhưng bị Tào Tương trừng mắt một cái đành cúi đầu ăn cơm, có Vân Triết ở đây, nàng không tiện nói.
Tào Thụy năm nay mới năm tuổi, thấy Vân Triết bê bát cơm đi rồi nó cũng bê cơm chạy theo, nhưng không leo được lên ghế, Tào Tín bế nó lên.
Cảnh này làm Tào Tương rất vui vẻ, Tào Tín không thích Dương Lợi không sao, chỉ cần huynh đệ bọn chúng không sinh ra thù hận là được, mặc dù Dương Lợi rất muốn bế nhi tử về, Tào Tương chỉ một câu "ăn cơm đi" là đập tan ý đồ của nàng.
Về mặt này Vân Lang đúng là xách giày cho Tào Tương cũng không xứng.
Ăn cơm xong mọi người lui ra, Vân Triết và Tào Tín bị Tào Tương giữ lại, đưa tay ra:” Đưa thuốc nổ ra đây, thứ đó không nên giữ trong phòng.”
Khuôn mặt vừa có chút hòa hoãn của Tào Tín, thoáng cái cứng đờ, không nói không rằng.
Tào Tương quay sang Vân Triết:” A Tín dấu thuốc nổ ở đâu, ngươi biết chứ.”
“ Không biết!” Vân Triết trả lời rất dứt khoát!
Tào Tương thấy hai đứa bé ương bướng cũng không giận, nhẹ nhàng nói:” Thứ đó nguy hiểm lắm, không phải trò chơi đâu, đợi qua 15 tuổi, cha không hỏi tới nữa.”
Tào Tín quật cường không nói không rằng.
Tào Tương cười ha hả rời đi, tới khi hắn quay lại mang theo một cái rương gỗ lớn để giữa phòng:” Thằng tiểu vương bát đản này, muốn đánh sập Bình Dương hầu phủ à? Con bà nó, định đem thứ này làm quà sinh nhật lão tử hả?”
Vân Triết chớp chớp mắt nhìn Tào Tín mấy lần, không sao tin nổi, té ra mình cả ngày chơi bên cạnh đống thuốc nổ à?
Tào Tương thấy nhi tử vẫn không chịu nói năng gì thì cười nhạt, lấy ra một ống thuốc nổ, ra ngoài hoa viên đuổi hết người không liên quan đi rồi không ngờ lại ... châm lửa!
Uỳnh!
Một tiếng lớn, hoa viên cây cối gẫy đổ, đất cát mù mịt, hai đứa bé mặt cắt không ra máu, người trong hầu phủ như đàn kiến hoảng loạn la hét bỏ chạy khắp nơi, khung cảnh hỗn loạn.
Gia tướng nghe tiếng động vội vàng chạy tới bảo vệ gia chủ, chỉ thấy Tào Tương chắp tay sau lưng đứng bên cái hố lớn, ung dung nói:” Sấm nổ giữa mùa đông, đánh xuống đình viện nhà ta, mau mau mời ti thiên giám tới luận cát hung.”
Một ngày trước sinh nhật của Tào Tương, Bình Dương hầu phủ bị sét đánh.
Người Ti thiên giám sau khi tới kiểm tra xong im thin thít bỏ đi, bọn họ không cách nào giải thích làm sao lại có sấm nổ giữa mùa đông, sự thể vô cùng nghiêm trọng.
Tào Tương tựa hồ chẳng sợ quỷ thần, vẫn mở tiệc đãi khách như không có chuyện gì.
Khác với mọi năm, người tới dự tiệc ít đi rất nhiều, hơn sáu trăm huân quý bị đá khỏi Trường An làm Tào Tương thở vắn than dài, lễ vật thiếu mất ba thành.
Trường Bình và Vệ Thanh cũng tới, nhưng ở trong nội trạch, huân quý bên ngoài không có tư cách gặp hai người họ.
Như một thói quen khó bỏ, Trường Bình bóp tay từng đứa nhỏ một, khi buông tay Hoắc Tam ra, thằng bé này mồ hôi ròng ròng vẫn không kêu tiếng nào, thời gian kiên trì cũng lâu nhất:” Giống cha nó, đều là đứa ngốc.”
Vệ Thanh xoa đầu Vân Triết là đứa đầu hàng đầu tiên:” Đứa này cũng giống cha đấy.”
Vân Triết bỏ đùi gà bên miệng xuống, cười khờ khạo:” Cháu sợ đau, Hoắc Tam ca ca thật dũng cảm.”
Trường Bình đưa tay gõ trán Vân Triết, lúc nãy nàng vừa bóp tay một cái là nó kêu váng trời rồi, giống hệt Vân Lang, giờ còn toét mồm ra cười, chẳng có tí khí tiết nào.
Vân Triết vì tránh mình bị thành tâm điểm chỉ Hoắc Tam:” Mấy ngày trước Hoắc Tam ca ca chôn mình dưới tuyết, muốn rèn luyện thành tấm thân bất hại.”
Vệ Thanh xoa đầu Vân Triết:” Không được học đứa ngốc.”
Trường Bình thấy Hoắc Tam mắt đỏ hoe có vẻ tùi thân lắm, kéo vào lòng, béo má nó:” Chuyện sấm nổ là sao, mấy đứa biết không?”
Hoắc Tam bị Vệ Thanh làm tổn thương tâm linh bé bỏng, nghe Trường Bình ôn nhu hỏi, lập tức nói:” Do thuốc nổ đấy ạ.”
Vân Triết nhét nguyên cái đùi gà vào mồm, tập trung ăn uống, Tào Tín cúi gằm mặt vờ điếc, ngay cả Lý Vũ luôn ngốc nhất bọn cũng chấn kinh nhìn Hoắc Tam.
Trường Bình mắt lướt qua mặt đám nhóc một vòng, tiếp vuốt ve má Hoắc Tam, cười khẽ:” Đúng là đứa bé ngoan, cho a tổ thấy thuốc nổ được không?”
Hoắc Tam chỉ Tào Tín:” Nó có, nhiều lắm, cháu không biết làm.”
Tào Tin hai tay run rẩy, đánh rơi cả đũa, trước kia thấy Hoắc Tam bị Trương An Thế bắt nạt còn thấy không đành lòng, giờ mới phát hiện ra, cái loại này không ức hiếp thì lẽ trời không tha.
Trường Bình đưa tay hướng về phía Tào Tín vẫy vẫy.
Tào Tín cắn răng lấy trong lòng ra cái ồng trúc đưa Trường Bình làm Vân Triết lần nữa hết hồn vía, thứ này mà cũng giữ kè kè bên người sao? Hôm qua chưa bị Tào bá bá xử lý hết à? Sau này phải tránh xa nó, không có ngày bị sét đánh.
Trường Bình chơi đùa một lúc đưa Vệ Thanh:” Thứ này có thể làm mặt đất thủng một lỗ sao?”
Vệ Thanh gật đầu:” Nhìn có vẻ không đáng chú ý, nhưng nghe đồn uy lực khủng khiếp lắm.”
Từ khi biết Tào Tín giữ thứ giết người ấy trong người, Lý Vũ ôm luôn bát cơm quay lưng về phía Vệ Thanh không dám nhìn nữa, Vân Triết tức tốc xuất hiện bên cạnh Trường Bình.
Trường Bình cười không ngớt:” Nhìn mấy thằng nhãi ranh này là biết uy lực rồi, mấy nhà dựa vào nó để sống, chúng ta biết là đủ, không nên làm khắp nơi xôn xao.”
Vệ Thanh đút ống trúc vào lòng:” Chúng ta về đi, xem thử hữu dụng không?”
“ Thiếp còn đợi gặp thằng con hiếu thuận kia đã.” Trường Binh không chịu đi:
“ Có tuổi rồi, tu tâm dưỡng tính đi, nàng hay nổi giận như thế, không phải đạo trường thọ.”
“ Trường thọ cái gì mà trường thọ, trước tiên cứ phải sống thống khoái đã, bị nhi tử của mình che dấu lừa dối, thiếp tổn thọ mười năm.” Quả nhiên tính cách của Trưởng công chúa phát tác rồi, cả trượng phu cũng to tiếng:
Thấy Trương Bình nổi giận, Hoắc Tam nhận ra mình làm chuyện gì đó sai rồi, lấy ngón tay chọc chọc Vân Triết:” Có chỗ nào không ổn à?”
Vân Triết đút xương gà vào mồm nó:” Chỗ nào cũng không ổn, yên tâm ăn đòn là đủ!”