Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1047 - Q7 - Chương 058: Lần Khuyên Nhủ Cuối Cùng.

Q7 - Chương 058: Lần khuyên nhủ cuối cùng. Q7 - Chương 058: Lần khuyên nhủ cuối cùng.

Trường Bình phát hiện hai đứa bé thậm thụt, đánh mông Vân Triết một cái:” Cả nhà ngươi là thư hồ ly vô lương tâm, nếu ngươi lấy một nửa tâm tư như đối xử với Lam Điền thì a tổ không giận như thế, đợi cha ngươi về, a tổ phải hỏi, có phải tim y cho chó ăn rồi không?”

“ Bí phương thuốc nổ chỉ có A Tín biết, cha không dạy bọn cháu, chúng không cho bọn cháu hỏi.” Vân Triết rối rít xua tay:

Tào Tín ở bên lý nhí nói:” A tổ, cha cháu không biết cách làm thuốc nổ đâu.”

Trương Bình ngạc nhiên:” Cha ngươi không biết à?”

Tào Tin ưỡn ngực:” Hóa học là môn học vấn chính xác, sai một ly đi ngàn dặm, cha cháu tất nhiên không thể hiểu.”

Vệ Thanh cũng không hiểu:” Hóa học là cái gì?”

Hoắc Tam bĩu môi xem thường:” Là luyện đan thuật.”

Vẻ mặt Tào Tín bị xúc phạm ghê gớm, rống lên:” Ngươi học hóa học thì ngủ gật, tam nương dẫn đi làm thí nghiệm thì lơ đễnh, nếu còn dám nói là luyện đan thuật của đám giả thần giả quỷ, sư phụ biết sẽ đánh gãy chân ngươi.”

Trường Bình hứng thú lắm:” Nói cho a tổ xem hóa học là cái gì?”

Tào Tín kiêu ngạo nói:” A tổ, hóa học nếu có thể dùng vài ba lời nói rõ được thì không phải báu vật trấn sơn của Khoa kỹ Tây Bắc rồi.”

Trường Bình thấy Tào Tín nói ghê gớm như vậy, cười tủm tỉm:” Vừa vặn thời gian tới a tổ rảnh rỗi, đợi qua lễ thọ cha cháu, chúng ta nói kỹ cái này.”

Tào Tín liếm hôi, nói không chừng đây là cơ hội, cha nó rất sợ a tổ, lấm lét nhìn Trường Bình:” A tổ thích, cháu nhất định nói hết, chỉ là ....”

Trường Bình vỗ đầu nó một phát:” Định lấy học vấn ra ép a tổ à, mẫu thân ngươi làm bình thê, đối với thân thế của nó và tâm tư của cha ngươi với nó, không ủy khuất gì hết. Là do nó yêu cầu quá cao, ngươi muốn mẫu thân ngươi vui vẻ thì cố mà học thành tài, mẹ sang nhờ con, ngươi hẳn không chỉ nghe một lần.”

Tào Tín cúi đầu suy ngẫm.

Yến tiệc ở nhà Tào Tương vẫn diễn ra náo nhiệt.

Khi Lưu Cư tới thì tửu yến đã diễn ra một lúc rồi, cho nên Tào Tương chỉ vẻn vẹn tới trung môn đón.

“ Biểu huynh ...” Lưu Cư đi nhanh tới thân mật nắm tay Tào Tương:

Tào Tương quỳ một chân xuống thỉnh an Lưu Cư.

Người nhìn thấy cảnh huynh đệ hòa thuận rất nhiều, Lưu Cư chỉ quét mắt qua đám khách một lần, không để ý đám người quỳ trước mặt mình đó, hỏi:” Cô mẫu có ở đây không?”

Tào Tương lắc đầu:” Á phụ và mẫu thân thần hôm nay không gặp ai.”

Lưu Cư ngẩn ra:” Ta không phải người ngoài.”

“ Mẫu thân thần dặn thế, thần cũng hết cách, người ở hậu trạch, điện hạ có thể vào hỏi.”

Đứng ở cửa vào hậu trách là hai kháo sơn phụ to lớn, Lưu Cư, Tào Tương vừa mới tới gần bị hai bàn tay to lớn chặn lại, những người này đáng sợ hơn hộ vệ thường, nói lý với họ là vô ích. Kháo sơn phụ không gia đình không con cái, chỉ nghe lệnh chủ nhân, trung thành tuyệt đối.

“ Cô mẫu không chịu gặp ta.” Lưu Cư rất thương tâm:

Tào Tương thở dài:” Mẫu thân cũng không muốn gặp thần.”

“ Có phải do cô mẫu cãi nhau với phụ hoàng không?”

“ Khi đó thần ở Kính Thiết Sơn, điện hạ hẳn là càng rõ hơn.” Tào Tương lạnh lùng nói:” Chỉ là mẫu thân từ khi giao lại quyền thống lĩnh hoàng thành quân thì không để ý tới quốc sự nữa, một lòng tu tâm dưỡng tính. Điện hạ nói mẫu thân vì ai mà cãi nhau với bệ hạ?”

Lưu Cư cúi đầu, quỳ ngoài cửa, hướng về hậu trạch lạy ba cái đứng dậy:” Biểu ca, chúng ta là người một nhà, bất kể thế nào ta cũng không quên sự hỗ trợ của Tào thị.”

“ Vì sao bố cục ở Lương Châu lại không hỏi thần? Điện hạ không tin thần sao?”

“ Ta tất nhiên tin biểu ca, nhưng đám Vân Lăng, Hoắc Khứ Bệnh mắt mọc trên trời, bản vương nhiều lần chiêu lãm, chúng không coi ta ra gì.” Lưu Cưu nắm chặt tay nói:

“ Điện hạ có nghĩ tới hai người đó mà cùng quy thuận điện hạ sẽ xảy ra chuyện gì không?”

Lưu Cư bực tức phất tay:” Ta là trữ quân, bọn họ đương nhiên phải nghe lời ta, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, xảy ra chuyện gì được chứ?”

Tào Tương á khẩu, tức thì chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, dẫn Lưu Cư ra nơi tiếp khác:” Vậy đi uống rượu thôi, những người tới đây hôm nay điện hạ tùy ý lựa chọn xen ai có khả năng giúp đỡ đại nghiệp điện hạ. Sân khấu được thần dựng sẵn rồi, xem biểu hiện của điện hạ thôi.”

Nhìn Lưu Cư tiêu sái bước vào đại điện, Tào Tương nhíu mày, đứa biểu đệ này của mình làm sao lại ngu ngốc như vậy? Tới giờ hắn còn chưa hiểu phụ hoàng mình là người thế nào, đúng là bi ai.

Tào Tương quay lại hậu trạch, kháo sơn phụ không ngăn cản, hắn đi vào chính điện nghe tiếng cười nói rôm rả, xem ta mọi người rất vui vẻ.

Mẫu thân bế Vân Triết trong lòng, Hoắc Tam diễn võ, Tào Tín không ngừng ném đồ vào người Hoắc Tam, Lý Vũ ôm vò rượu ngáy khò khò còn á phụ dùng đũa gõ nhịp cổ vũ.

“ Mẫu thân.” Tào Tương đi vào thi lễ:

“ Xéo!”

Không khí vui vẻ trong phòng lập tức biến mất, Vân Triết thức thời nhảy khỏi lòng Trường Bình, những đứa bé khác cũng chuồn luôn, biết Tào Tương bá bá sặp gặp họa rồi, mình ở đây nói không chừng vạ lây.

“ Đúng là lớn rồi, còn biết học Hoài Âm hầu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, có phải mẫu thân ta làm gì không phải với ngươi?”

Tào Tương rối rít khom mình:” Con nào dám.”

“ Đã làm rồi, có gì mà không dám, phải thôi Bình Dương hầu giờ đứng đầu chư hầu, đúng là không cần mẫu thân không giúp được gì, lại còn liên lụy nó. Lưu Cư vô lễ với ngươi một chút, ngươi dùng thuốc nổ vờ bị sét đánh, rắp tâm bất lương.”

Tào Tương vái một cái:” Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, thuốc nổ là thứ không ổn định, hài nhi đợi khi nó ổn định hẳn rồi mới bẩm báo, không ngờ tới giờ nó vẫn rất bất ổn, vận chuyển dễ bị phát nổ, dễ bị ẩm mất công hiệu, rất nhiều vấn đề, không phải con muốn dấu.”

“ Còn về phần Lưu Cư, con xưa nay luôn chú tâm, hôm nay còn giới thiệu người tham gia yến tiệc cho biểu đệ, mẫu thân sao nói thế?”

Trường Bình mặt âm trầm:” Nhưng các ngươi căn bản là xem thường nó.”

“ Mẫu thân đã nói thế hài nhi không kỵ húy nữa, bọn con không ngại Lưu Cư ngu xuẩn, nhưng đứa biểu đệ này tỏ ra quá bạc tình bội nghĩa, chỉ nhìn thấy lợi không nhìn ân tình, không biết tiến lui, làm xằng làm bậy, làm sai không dám gánh vác, bảo bọn con làm sao? Khứ Bệnh, A Lang đều là loại xuất chúng vạn người chọn một, tính tình kiêu ngạo, sao có thể vô duyên vô cớ cúi đầu nghe lệnh Lưu Cư. Con không phải không cố gắng, nhưng mỗi lần muốn thuyết phục hai người họ ủng hộ Lưu Cư thì hắn lại làm ra chuyện không sao tin nổi, khiến con vô cùng khó xử. Nếu Lưu Cư cứ tiếp tục thế này thành quân vương, bọn hài nhi chỉ có đường buông xõa tóc vào núi tu đạo mà thôi.”

Vệ Thanh nghe tới đó đứng bật dậy:” Mai ta sẽ dâng tấu lên bệ hạ, hi vọng có thể thành thái tử thái phó, đứa bé đó vốn bản tính không tệ, chẳng qua tự coi mình là đúng thôi. May mà tuổi còn nhỏ, có thể uốn nắn được.”

Tào Tương không ngờ mình than vãn một hồi lại có kết quả này, thấy mẫu thân vô cùng cao hứng, đành thở dài:” Nếu thế vậy để con làm tân khách thái tử.”

Vệ Thanh lắc đầu:” Không cần, có thêm ngươi chỉ thêm phiền phức, một mình ta là đủ.”

…… ……

Bình Luận (0)
Comment