Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1048 - Q7 - Chương 059: Huynh Đệ Đối Thoại.

Q7 - Chương 059: Huynh đệ đối thoại. Q7 - Chương 059: Huynh đệ đối thoại.

#vipTruyenGG.com

“ Ngươi dùng năm trăm kỵ binh, chạy sáu trăm dặm chỉ để giết mấy tên tên mã tặc cứu người này?” Vân Lang ngồi dựa lưng vào ghế nhìn người Hán bò dưới chân, mân mê chút râu mới nuôi nghe Hoắc Khứ Bệnh kể chuyện nghìn lể một đêm:

Hoắc Khứ Bệnh đưa chân đá tên người Hán thô bỉ hắn mang theo ra khỏi phòng, đó là thương nhân mà hắn mới cứu được:” Rảnh rỗi đi giải khuây thôi.”

Vân Lang thấy tên này càng nói chuyện càng hoang đường:” Sau đó ngươi giải khuây tới tận Võ Uy à?”

Hoắc Khứ Bệnh giang tay:” Thời buồi này kiếm người thống khoái uống rượu cùng thật khó, tên khốn Lý Cảm đó gần đây thích một Khương nữ, định để lại mầm giống gia tộc ở Lương Châu, suốt ngày bận bịu trong phòng, không tiện quấy nhiễu hắn, chỉ đành tìm ngươi.”

“ Không cần giám thị Hung Nô nữa à?”

“ Lưu Lăng đi xa lắm rồi, nữ nhân đó quyết đoán bỏ Đại Nguyệt Thị, vượt Thông Lĩnh, tiến vào lãnh địa người Thân Độc.”

Vân Lang than:” Xem ra cô ta đánh bại người Tắc rồi. Thật ghê gớm.”

Hoắc Khứ Bệnh nằm xuống nhìn trần nhà:” Trước kia ta nghe nói người Tắc lợi hại lắm, còn nghe nói kỵ binh của họ nhiều như cừu dê, rất muốn cùng chúng đánh một trận. Đáng tiếc bây giờ chúng bị người Hung Nô đuổi như cừu dê vào lãnh địa Thân Độc. Lưu Lăng rất lo ngại người Tắc, vậy mà chỉ đánh bại chúng một trận, chúng đã quy phục Hung Nô, nghe lệnh Lưu Lăng truy sát thân tộc không chịu hàng phục. Thế nên ta mất hứng đánh nhau với chúng rồi.”

“ Về phần tên Hán thương kia, ta rất tán thưởng, vài ba người dám tổ chức thương đội đi Tây Vực làm ăn. Cho dù tên này rất ăn hại khi xảy ra chuyện liền đầu hàng, nhưng ngầm phái người về Dương Quan cầu viện. Còn nói mã tặc có vàng bạc đầy sơn cốc, kết quả là ta đi cứu viện mấy tên khốn kiếp, dè đâu bọn mã tặc đó nghèo tới ăn không đủ, lấy đâu ra vàng bạc.”

Hai người đang nói chuyện, Vân Âm tung tăng chạy vào, thấy Hoắc Khứ Bệnh, xấu hổ định chạy, Vân Lang không hài lòng gọi lại:” Thấy trưởng bối vì sao không chào hỏi?”

Vân Âm thẹn thùng đứng đó tựa như không biết nói gì, mãi mới thi lễ gọi một tiếng:” Bá bá.”

“ Lớn thật là nhanh.” Hoắc Khứ Bệnh lục lọi trong lòng một hồi lấy ra miếng ngọc đưa Vân Âm:” Miếng ngọc này không tệ, đông ấm hè mát khá hay, tặng ngươi.”

Vân Ân lí nhí tạ ơn nhận lấy rồi lui ra.

Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả:” Gọi ta một tiếng bá bá này làm khó con bé quá rồi, hay là đính ước cho chúng trước đi.”

“ Con ta còn nhỏ, tính tình chưa ổn định, còn sớm lắm, đợi nó trưởng thành hẵng hay.”

“ Nhỏ? Ngươi có Vân Âm lúc mấy tuổi chắc còn nhớ chứ?” Hoắc Khứ Bệnh khinh bỉ:

Vân Lang chép miệng nói:” Đó là sai lầm.”

“ Đúng rồi, kéo quần lên thì tên nào chẳng nói là sai lầm.”

Nói chuyện ái tình với tên gia súc này là vô nghĩa, hắn hiếu thuận với trưởng bối, nghĩa khí với huynh đệ, thương xót bộ hạ, chứ còn với lão bà .... trừ sinh nở ra thì không khác gì đồ chơi, Vân Lang chuyển chủ đề:” Ngươi sắp về kinh rồi sao?”

“ Ừ, có như thế Lý Quảng Lợi mới nhập quan được.” Hoắc Khứ Bệnh có phần bực dọc, lần này trở về Trường An coi như hết rồi không còn cơ hội chiến đấu với Hung Nô nữa:

“ Huynh đệ ta giờ bị người ta chướng mắt tới độ này rồi à?” Vân Lang chép miệng:

“ Đợi ta về tới Trường An hẳn là lúc xuân ấm hoa nở, bao năm chinh chiến chưa nghỉ ngơi tử tế được một lần ...” Hoắc Khứ Bệnh giọng điệu vô cùng chán nản, chẳng trách mà hắn đi mấy trăm dặm chỉ để giết vài tên mã tặc.

Thiên hạ bình an là tội lỗi với võ tướng.

Uống rượu suốt cả ngày không say mà càng uống càng tỉnh, Hoắc Khứ Bệnh nhìn trời:” Dưới này chán quá, ta muốn lên đó xem sao.”

Vân Lang thản nhiên nói:” Có gì khó.”

Hoắc Khứ Bệnh tức thì ngồi bật dậy, mắt như lóe sáng:” Ngươi thực sự là thần tiên à, cái loại bay được ấy.”

Vân Lang không giải thích kéo Hoắc Khứ Bệnh đi vào hậu hoa viên, dám gia tướng đốt đuốc sáng như ban ngày.

Hoắc Khứ Bệnh tò mò nhìn cái giỏ lớn với đống vải:” Cái gì thế?”

“ Thứ đưa ngươi lên trời đấy.”

Hoắc Khứ Bệnh thất vọng:” Không có cánh à?”

Vân Lang nhìn Hoắc Khứ Bệnh hồi lâu, sau đó cảm thán:” Ta phát hiện trong ba đứa con của ngươi, khả năng Hoắc Tam là con ngươi thật.”

“ Ngươi nói là thị thiếp của ta đều vụng trộm à, hừ, chúng dám!”

“ Ý ta nói ngươi và Hoắc Tam giống nhau, cha con ngươi cứ mở mồm ra là ta đều muốn đấm chết.” Vân Lang hô lớn:” Châm lửa.”

Cuộc sống ở Đại Hán với Vân Lang mà nói vô cùng khô khan, xem mỹ nhân khiêu vũ, xem đi xem lại chỉ có vài động tác lắc hông vẫy tay áo, không thì đeo mặt nạ quỷ thần nhảy nhót trong tiếng chiêng trống.

Ca hát chỉ có một âm điệu, vì nhạc phú Đại Hán bị chế độ giết chết.

Còn gì nữa, đua ngựa, giác đấu? Hay tiệc tùng đều vô vị.

Chỉ có mạt chược mới kiếm lại được chút hồi ức.

Hoắc Khứ Bệnh càng tệ, không còn mục tiêu tác chiến nữa, con người hắn như chết rồi.

Khí cầu dần dần căng lên, dây buộc vào cái giỏ cũng bị kéo căng.

Hoắc Khứ Bệnh kinh hãi nhìn đóng vải lụa biến thành quả cầu cực lớn, đây là quả khí cầu mới làm, bất kể kích thước hay chất lượng thì món đồ chơi của Vân Âm đều không thể so sánh được. Không khí nóng thổi căng, khí cầu choán hết cả không gian của sân rộng, không khác gì quái thú khổng lồ, cảnh này nằm ngoài nhận thức với thế giới của hắn, bất giác rùng mình, cẩn thận tới gần thò đầu nhìn vào giỏ, thấy hai chỗ ngồi, hiểu ra gì đó:” Thứ này bay được à?”

“ Lên thử xem.”

Hoắc Khứ Bệnh tung mình lên trước, Vân Lang cũng lên theo, điều chỉnh lửa, ra hiệu gia tướng cởi thừng, chỉ còn lại một dây an toàn.

Hoắc Quang biết tin sư phụ và đại ca sắp phi hành chạy tới, đưa ít rượu thịt lên khí cầu, sau đó chỉ huy gia tướng từ từ thả thừng đưa khí cầu bay lên.

Hoắc Khứ Bệnh ngồi trên ghế, cảm thụ khí cầu từ từ bay lên, mắt đảo tứ phía, hắn thích đứng trên cao nhìn ra xa, chỉ là lần trải nghiệm này khiến hắn cảm thụ vô cùng kỳ quái.

Thò đầu nhìn người dưới đất biến mất, xung quanh chỉ còn bóng đêm, Hoắc Khứ Bệnh từ kinh ngạc sợ hãi chuyển sang kích động, hét lớn át gió mạnh ù ù qua tai, hỏi:” Cái này bay được cao cỡ nào?”

Vân Lang vừa thả bớt bao cát vừa đáp:” Lý thuyết mà nói có thể bay lên tầng mây.”

“ Nơi thần tiên ở ấy à?”

“ Không có, nhưng từ đây nhảy thẳng xuống là thành thần tiên luôn đấy.” Nói chuyện với Hoắc Khứ Bệnh rất thoải mái, Vân Lang cười ha hả:

Hoắc Khứ Bệnh giơ ngón giữa lên, nhiều lúc hắn cũng rất muốn đấm chết tên này.

Bình Luận (0)
Comment