Cùng với khí cầu lên cao, gió càng lúc càng lớn, đã rời khỏi thành Cô Tang rồi, nếu không phải có thừng an toàn giữ lại thì bọn họ sớm bị thổi bay đi mấy chục dặm.
Khí cầu chao đảo rất mạnh, nhưng với Hoắc Khứ Bệnh mà nói thì không là gì, uống rượu không sánh ra ngoài dù chỉ một giọt, mặt đỏ bừng bừng phấn khích:” Đây là quà cho ta à?”
Vân Lang chạm cốc với hắn:” Ừ, về Trường An rồi đừng làm gì hết, đợi bệ hạ an bài, rảnh rỗi thì ngồi khí cầu du ngoạn Thượng Lâm Uyển, cho thiên hạ lác mắt với phong thái của Quan Quân hầu.”
Hoắc Khứ Bệnh cười lớn, xoa xoa tay:” Không biết giờ này Tào Tương đang làm gì nhỉ, ta dám khẳng định hắn không dám ngồi lên thứ này đâu.”
“ Mới nhận được thư của hắn, đang đóng cửa tạ khách ở nhà nghiên cứu xem vì sao nhà mình lại bị sét đánh, để tránh mùa hè tới lại bị sét đánh tiếp.”
“ Sao nhà hắn hay bị sét đánh thế?”
“ Chắc là ông trời cảnh cáo hắn đấy.” Vân Lang đùa đùa nói:” Ngươi về tránh xa hắn ra, nếu không cũng bị sét đánh đấy. “
“ Cũng được, ta luôn muốn vẽ một tấm bản đồ thật chính xác của Quan Trung, có thứ này thuận lợi hơn nhiều.” Hoắc Khứ Bệnh vỗ vỗ cái gió mây, coi như tìm lại chút hứng thú. Trời đất chứng giám, có lần hắn ngồi trên cổng thành Ngọc Môn Quan ba ngày, sau đó quỳ lạy trời cao mang người Hung Nô quay lại, hắn buồn chán tới mức sắp tự sát rồi:” Còn ngươi nếu về thì làm gì?”
“ Dạy học, toàn lực dạy học, cải tạo Hoắc Tam. Bà nó, khoa kỹ Tây Bắc mà sản sinh ra một tên mãng phu, thanh danh lão tử sẽ hỏng hết.” Vân Lang tức giận chửi tục:
Hoắc Khứ Bệnh lại lần nữa cười ha hả.
Khí cầu đột nhiên rung mạnh, dây an toàn đã thả hết rồi, không bay lên được nữa, Vân Lang giảm lửa, khí cầu từ từ hạ xuống.
Hoắc Khứ Bệnh bám thành giỏ nhìn mãi tiếc nuối nói:” Không thấy thần tiên.”
Vân Lang bực bội:” Ngươi có vượt qua chín tầng mây cũng không thấy thần tiên đâu.”
“ Vậy thì trên trời có cái gì, trăng sao đâu, khi ở dưới đất nhìn thấy cũng không xa lắm, vì sao chúng ta lên cao như thế rồi mà vẫn cứ ở xa tít?”
Võ tướng mà bắt đầu chú ý tới học vấn là minh chứng rõ ràng cho sự sa đọa, Vân Lang cảm thấy rất không quen:” Về hỏi con ngươi ấy, à, đừng hỏi Hoắc Tam, hỏi Hoắc Nhất, Hoắc Nhị chúng sẽ trả lời cho ngươi.”
“ Vì sao ngươi cứ liên tục nhắc ta Hoắc Tam là đứa ngốc nhất thế?” Hoắc Khứ Bệnh bất bình:
“ Vì chỉ có thằng bé ngốc đó mới có thể giúp hầu phủ của ngươi truyền thừa tiếp được.”
“ Ha ha ha, Hoắc Tam là đích tử, dù ta muuons đổi người thì mẫu thân nó cũng không cho, sau lưng có cả đám người kia, không kẻ nào chịu yên phận. Được rồi, tùy ngươi, ta về chỉ chơi quả khí cầu này thôi.”
Khí cầu chạm đất, lên cao bị gió lạnh thổi làm hơi rượu bay hết, đó là chuyện không hay, thế là lại uống tiếp.
Uống tới tận khi trời sáng, không lấy rượu mạnh uống, mà uống loại rượu ủ bình thường có vị chua chua, chỉ lọc qua bã, độ rượu không cao, rất thích hợp để đối ẩm chuyện trò.
Uống từng bát từng bát lớn, vào nhà xí làm một bãi lớn là có thể uống tiếp.
Kỳ thực Hoắc Khứ Bệnh khi tới nói tìm Vân Lang uống rượu, mới rời khỏi Ngọc Môn Quan, trên đường đi gặp ý chỉ gọi về kinh, cho nên bữa rượu này uống rất lâu.
Hoắc Khứ Bệnh uống ngụm rượu cuối cùng, ngước mắt nhìn mặt trời nhợt nhạt đã nhô qua đỉnh nói:” Lý Cảm cũng sắp về rồi, Dương Quan giao cho Nhiếp Nhất, ta đi Lý Quảng Lợi sẽ làm thủ tướng Ngọc Môn Quan, bố trí xong Lương Châu thì ngươi xin ý chỉ trở về đi, một mình ngươi ở bên ngoài, ta không yên tâm.”
Vân Lang cũng biết hắn không yên tâm cái gì, hắn luôn sợ Vân Lang tạo phản, không vì cái gì khác, giờ nhìn khắp thiên hạ chỉ có y có năng lực này. Kuynh đệ còn thế, nói gì tới Lưu Triệt, Vân Lang cười “ Đợi Độc Thạch Thành xây xong ta sẽ về, bệ hạ không cho ta cũng về.”
Hoắc Khứ Bệnh đi rồi, rốt cuộc sau bao ngày lang thang vất vưởng, Lý Quảng Lợi hưng phấn muốn vào Ngọc Môn Quan, Nhiếp Nhất ngăn cản.
Dựa theo điều lệ mới trong quân, quân đội trở về phải ở ngoài mười lăm ngày mới được nhập doanh.
Lý Quảng Lợi phẫn nộ đứng ngoài Ngọc Môn Quang chửi bới thậm tệ, Nhiếp Nhất rút cung bắn, tuy ngoài gió tuyết mù mịt, bắt quân đội đóng bên ngoài là không hợp lý, nhưng Nhiếp Nhất không có lấy nửa phần thông cảm.
Hoắc Khứ Bệnh, Lý Cảm đều đã cút xéo rồi, một dải Dương Quan, Đôn Hoàng, Ngọc Môn Quan do Nhiếp Nhất làm thống soái quân sự tối cao, uy phong đại thống lĩnh Tú Y sứ giả khôi phục, dù Lý Quảng Lợi cũng không dám cãi lệnh.
Trải qua mười lăm ngày, quân Lý Quảng Lợi bị bỏng lạnh quá nửa, làm hắn muốn khóc không ra nước mắt, vào quan lại còn phải chịu sỉ nhục tắm rửa, cắt tóc, kích thích từng chút tự tôn một của Lý Quảng Lợi.
Hắn quyết định không nghe theo thứ quân lệnh vô lý này.
Nhiếp Nhất hạ lệnh trục suất khỏi Ngọc Môn Quan, Lý Quảng Lợi đành cắn răng chấp nhận.
Tới khi phải vứt bỏ hết các loại tài phú cướp được, cùng hơn nghìn nữ tử Tây Vực, nộp lên cho Nhiếp Nhất mới coi như thực sự vào Ngọc Môn Quan.
Vân Lang nhận tin tức này thì đã một tháng sau rồi, y biết nguyên do Nhiếp Nhất hành hạ Lý Quảng Lợi. Quân đội có kiêu ngạo của quân đội, mà Lý Quảng Lợi suất lĩnh đa phần là kẻ bất lương, chính là sỉ nhục của quân tốt xuất thân từ lương gia tử.
Đây là thời đại chênh lệnh giai cấp còn lớn hơn chênh lệch giữa người với chó.
Lý Quảng Lợi dâng thư cáo trạng, Vân Lang chưa đọc đã đem đốt, nhưng gửi cho hắn ít vật tư, cải thiện cảnh ngộ phần nào.
Lý phu nhân ở trong cung là toàn bộ hi vọng của Lý thị bọn họ, Xương Ấp vương còn nhỏ chính là người đảm bảo cả nhà được phú quý.
Mà Xương Ấp vương cần hỗ trợ từ người thân.
Từ phương diện nào đó mà nói, Lý Quảng Lợi cũng có thể coi là người cao thượng, vì muội tử và ngoại sinh mà bất chấp tính mạng của mình.
Nhưng không phải lúc nào cứ hi sinh sẽ được báo đáp.
Giống như suốt cả mùa đông, hơn sáu nghìn người Khương không nhà đề về miệt mài đục tảng đá khổng lồ kia.
Khoét lỗ, đục nứt, đốt lửa, hất nước, từng tảng đá chỉnh tế được người Khương tách ra khỏi Độc Thạch Đầu, vì thế trên mảnh đất bằng phẳng dần dần xuất hiện một đoạn tường thành.
Cùng với tường thành không ngừng cao lên, che lấp đi Độc Thạch Đầu, trong tương lai không xa, toàn bộ Độc Thạch Đầu biến mất, một tòa thành bằng đá sẽ xuất hiện.
Khắp thiên hạ chỉ có duy nhất một tòa thành làm bằng đá thôi.
Sau khi khai xuân, đất đai tan băng, Thạch Dương Hà sẽ rẽ một vòng qua đây, sau đó tạo thành con sông hộ thành thiên nhiên bao quanh Độc Thạch Thành, thiên hạ đệ nhất kiên thành sẽ xuất hiện.
Hoàng đế sau khi biết tin, nhất định sẽ không cho phép Vân Lang ở lại Lương Châu, dù sao một tòa thành như thế dựng lên, vùng đất Lương Châu hoang vũ sẽ xuất hiện trọng trấn quân sự, chính trị.
Từ đó tây bắc có trung tâm, có thể quy tụ lòng người.