“ Người Khương tới Độc Thạch Thành ngày càng nhiều.” Đông Phương Sóc tới tìm Vân Lang, tâm tình có vẻ rất kém:
Vân Lang dừng bút ngẩng đầu lên:” Đông người không phải tốt à?”
“ Người Hán không muốn làm việc này, hơn nữa không quen với mùa đông khắc nghiệt của tây bắc nên chỉ có người Khương tích cực tham gia. Hơn trăm người chết vì xây thanh rồi, người Khương sinh ra tình cảm với nó, đang cổ động những người khác, tương lai thành trì này hoàn toàn thuộc về người Khương.”
Chuyện này e là không đơn giản như vậy đâu, khả năng là có các bộ tộc bất mãn với y từ tụ hồi Độc Thạch Đầu lần trước nên âm thầm gây khó dễ. Hẳn là nghĩ trong thời gian ngắn người Hán không thích ứng được với vùng đất mới, Vân Lang phải dựa vào họ. Vân Lang nhìn Đông Phương Sóc hồi lâu:” Ta nghĩ ngươi có cách.”
Đông Phương Sóc cười thảm lắc đầu:” Có thì có, nhưng hạ quan không ra tay được.”
Vân Lang phất tay như quyết định chuyện nhỏ không đáng kể:” Vậy thì điều chỉnh kế hoạch, những kẻ này xây thành xong đưa đi Tửu Tuyền, phân phối đất, hạt giống, lương thực để họ sống ở đó.”
“ Nhưng quân hầu nói ai xây thành thì cho người đó vào ở, người Khương đều nghĩ thế.” Đông Phương Sóc vội nói:
“ Chuyện đã thay đổi thì chúng ta phải theo kịp biến hóa thôi.” Vân Lang vỗ vai hắn:” Nếu những kẻ đó không bị xúi bẩy, làm lương dân thì sẽ có lợi cho dung hợp, nếu đã sinh ra ý định khác, vậy thì đuổi đi.”
“ Bọn họ nhiệt tình cao như thế.” Đông Phương Sóc không đành lòng:
“ Hừ, cái gì mà thành của người Khương, bọn họ ngoài khai thác vận chuyển đá ra thì không làm gì hết, lương thực, công cụ, đến nhà ở đều do chúng ta cung cấp, công tượng của Vân thị ta với người Đại Tần. Chúng ta cho họ xây xong vào ở đã là đặc ân rồi, họ muốn độc chiếm làm thành riêng à, chỉ cho người Khương ở, chẳng lẽ cả bản hầu vào đó cũng không được?” Vân Lang mặt nghiêm nghị:” Được nước lấn tới, bản hầu đối xử với chúng quá nhân từ rồi.”
Đông Phương Sóc buông một tiếng thở dài, qua một hồi cân nhắc, mặt như đưa ra quyết định, chắp tay:” Hạ quan không đảm nhiệm được chức trách, xin quân hầu cho hạ quan từ chức.”
Chuyện này sớm muộn cũng tới, Vân Lang khuyên nhủ:” Đừng đi vội, bản tính ngươi không hợp làm quan chủ quản địa phương, làm mạc liêu cho ta, đi Thục bây giờ cũng không có tâm trạng tốt đâu. Còn Lương Châu kỳ thực là nơi không tệ, ngươi sẽ phát hiện ra quá trình chấp chính của ta đã là ôn hòa lắm rồi.”
Đông Phương Sóc lắc đầu thái độ kiên quyết:” Hạ quan muốn đi khắp thiên hạ, xem xem Đại Hán nhất thống có tốt lên không, đợi thấy muôn mặt thế gian rồi sẽ về đàm luận với quân hầu.”
“ Ngươi chỉ thất vọng thôi.”
Vân Lang thấy Đông Phương Sóc vài dài không đứng dậy liền không giữ nữa, cho hắn rời đi, Vân Lang một mình ngồi bên bếp lửa tới khi trời sáng.
Đêm dài rồi cũng sáng, mùa đông lạnh cuối cùng cũng sẽ qua.
Buổi sáng đầu xuân, mặt trời rực rỡ, đất vàng núi xanh phân biệt rõ ràng, triền dốc hướng ánh mặt trời có tiếng ca của người chăn cừu, mặt đối diện tuyết chưa tan hết.
Thời gian qua Vân Lang viết rất nhiều sách, bằng vào sức một mình viết ra trăm cuốn, nếu nói y là người khai sáng thì số sách này đủ đưa y tới đỉnh cao trí tuệ.
Đáng tiếc, y chỉ là một cái máy in công năng chưa hoàn thiện thôi.
Cho nên Vân Lang không viết ra được cái gì cao thâm, song phần cơ sở thì chỉnh lý được hoàn thiện, còn phần nghiên cứu cao hơn là của đám đệ tử.
Hoắc Quang ôm một đống sách đi vào phòng sư phụ, đều là sách sư phụ mới viết, nhiều sách liên quan tới máy móc, sau khi hắn biên tập lại mang tới cho sư phụ xác nhận, hôm qua hắn lại lần nữa phải thức cả đêm.
Gần đây sư phụ sống sống có vẻ thoải mái lắm, có hai sư nương xinh đẹp làm bạn bên cạnh đang cùng ăn sáng.
Gọi là sang xuân chứ trời vẫn lạnh, Hồng Tụ không thích, quấn mình trong áo dày như chăn, còn ngồi sát bên sư phụ, đây là thứ phiền não mà Vân thị trang viên không có, toàn trang viên bao quanh bởi suổi nước nóng, cho dù là chuồng ngựa cũng ấm áp hơn trong phòng nơi này.
Còn Hoắc Quang thì lại không thích cuộc sống quá an nhàn của Vân thị, dễ làm người ta lơi lỏng, thế nên hắn ngạc nhiên là sư phụ tới giờ còn chưa biến thành người như Tào Tương.
Hoắc Quang đặt sách xuống bàn, tự động múc bát cháo ngồi húp:” Hai cuốn Cơ quan và Câu liên đã chỉnh trang hoàn tất, sư phụ không xem sao?”
“ Không cần, dù sao là thứ ngươi nghiên cứu, ta chỉ viết mở đâu thôi, thấy sai tự đi mà sửa.” Vân Lang trả lời rất vô trách nhiệm:
Hoắc Quang quen với cái tính vô lại của sư phụ rồi, thậm chí thấy sư phụ thế mới đúng, đảm nhận phần mở đầu, còn lại do đệ tử nghiên cứu, không cần biết nghiên cứu ra cái gì, sư phụ như thế hợp với tính cách của hắn, hắn không thích bị kiểm soát thao túng.
Vân Lang thì chẳng cần xem cũng biết tên này đem văn chương mình viết biến thành thứ phức tạp khó hiểu, y cố gắng đơn giản hóa những thứ kiến thức trừu tượng người thường khó lý giải thì Hoắc Quang sau khi hiểu được rồi liền biến nó thành phức tạp.
Làm thế bất lợi cho học vấn phát triển, nhưng Hoắc Quang cho rằng học vấn nên che dấu thì hơn, không thể lưu truyền ra ngoài. So với việc huynh đệ trong nhà chiếm lĩnh ưu thế học vấn thì mở rộng kiến thức không quan trọng.
Hoắc Quang không muốn đem kiến thức Khoa kỹ Tây Bắc truyền khắp nơi, chỉ gia truyền là đủ, dù sao bọn họ không thiếu học vấn.
Thu hẹp phát tán học vấn đó là điều Hoắc Quang kiên trì, dù đối diện với Vân Lang, hắn không thay đổi điều này.
Vân Lang chỉ cười, đây là suy nghĩ chung của người làm học vấn thời Hán.
“ Sư phụ để huynh trưởng đệ tử mang khí cầu về Trường An, có phải là trải đường làm việc gì không?”
“ Đúng thế, ta muốn cho bệ hạ thấy kỳ tích do con người làm ra càng thần kỳ hơn bất kỳ thứ gì do thần linh chế tạo.” Vân Lang đặt bát xuống:
Hoắc Quang hơi nghiêng người về phía trước, bệ hạ vốn tin quỷ thần, sư phụ áp chế bao năm không hiểu nay vì lý do gì có vẻ lại bắt đầu có mầm mống tin thần tiên ma quỷ trở lại:” Nay Tây Vực được đả thông, một số phiên tăng thừa cơ vào Lương Châu rồi, có nên diệt trừ không?”
Vân Lang thở dài, đẩy nhanh quá trình lịch sử, có lợi lẫn có hai rõ ràng.
Cái lợi là vùng Tây vực lần Hà Trung ( Trung Á) bắt đầu tiếp xúc với người Hán, không chỉ chủng loại hàng hóa mà giao lưu giữ người với người cũng thường xuyên hơn, điều này có lợi với Đại Hán.
Tiếp đó các loại tôn giáo cũng từ đó mà vào đất Hán, Vân Lang chẳng sợ Phật giáo hay Bái hỏa giáo xâm nhập, lịch sử cho thấy rồi, những tôn giáo này sẽ dần bị bản địa ảnh hưởng cuối cùng biến đổi khác hẳn với tôn giáo đầu.
Cái y sợ nhất là giao lưu sẽ mang theo bệnh dịch vào Đại Hán, may là đường từ Tây Vực tới Lương Châu xa xôi, không có sức khỏe cường kiện không thể tới Trường An.
Cái tốt cái xấu đều phải tiếp nhận hết đi, dần dần thích ứng dần phát triển hoàn thiện mới tốt, nếu bảo hộ quá mức lại thành cái cây trong nhà kính rồi, đẹp đẽ đấy nhưng không qua nổi khảo nghiệm của phong sương, thứ đó Vân Lang không cần.