Khi cỏ quân nhú lên người Khương ở bình nguyên cần làm ruộng, người Khương trên núi cần vỗ béo gia súc, vậy là chiến tranh kết thúc.
Khi Lý Thân về thì chim nhạn đã quay lại phương bắc, tướng sĩ cởi áo da nặng nề, thay bằng áo bông, túm năm tụm ba đi ra ngoài đồng quê thanh minh, thời đại hòa bình của Lương Châu cũng tới.
“ Đã nửa tháng không có sự kiện tranh đấu gì rồi.” Tư Mã Thiên xử lý xong công việc của mình, mang công văn vui vẻ báo cáo cho Vân Lang:” Chỉ có điều thù hận của người Khương đã không thể hóa giải, sau này bọn họ tiếp tục tranh đấu thì sao? Dù gì giờ là đầu xuân, đối với mỗi người sinh kế mới quan trọng nhất, nói đã biến can qua thành bạch ngọc không đáng tin, chỉ cần một mồi lừa là nguy cơ bùng phát rất cao.”
“ Nếu thế thì cứ đánh tiếp, đến khi một bên bị giết sạch hoặc một bên không chịu được phải đầu hàng thì thiên hạ thái bình.” Vân Lang vừa xem công văn vừa nói:” Mạn Thiến huynh đã đi được một tháng, lúc này hẳn là đã đất Thục rồi.”
“ Quân hầu yên tâm, hạ quan sẽ không rời Lương Châu đâu.” Tư Mã Thiên đi tới bên cạnh Vân Lang, nhìn y phê duyệt công văn, không có ý bỏ đi, thăm dò:” Đại tỷ năm nay quân hầu thấy thế nào, Lương Tán năm xưa là gia phó Vân thị, nay thành đại đệ tử Cốc Lương, quân hầu chắc tự hào lắm.”
Vân Lang chẳng mấy chốc phê duyệt hết công văn:” Trước kia để ngươi tới Vân thị dạy học đúng là quyết định sai làm của ta.”
“ Đại tỷ tổ chức vào đầu năm nay, trong ba người đầu bảng thì có hai người xuất thân từ Vân thị, nếu không phải tận mắt hạ quan thấy thì không tin được. Bành Kỳ rõ ràng được hạ quan dạy vỡ lòng, ở Vân thị là đứa ngang bướng khó bảo, thế mà bây giờ lại thành môn đồ Pháp gia cơ đấy.” Tư Mã Thiên cảm thán:
Vân Lang đặt bút xuống, giọng nửa đùa nửa thật:” Ngươi nói nữa bản hầu phải giết người bịt miệng mất.”
“ Mặc dù không biết ngài định làm gì, nhưng quân hầu, Tư Mã Thiên cầu xin ngài, đừng nên có tâm tư không đáng có, hãy thương bách tính, thiên hạ không phải không sống được.” Tư Mã Thiên vái một cái, bên ngoài ai ai cũng bảo Hoắc Quang hành sự lạnh lùng tàn nhẫn không có như sư phụ hắn. Nhưng chỉ những người đủ thông minh cùng thực sự tiếp xúc với Vân Lang khoảng cách gần mới biết y đáng sợ thế nào, khi cần y có thể lạnh lùng từ tận tim, đoán chừng Đông Phương Sóc cũng vì sợ mà đi:
“ Ta chẳng có tâm tư gì mà không thể nói với người khác, ngoài phòng sự ra, ngươi chắc là muốn nghe chứ?” Vân Lang thản nhiên như không:
Tư Mã Thiên thở dài:” Chỉ mong quân hầu hùng tài đại lược khi bố cục thiên hạ cũng nghĩ tới phòng sự của lê dân bách tính, như thế mới thực sự là anh hùng, anh hùng không phải lúc nào cũng cần đứng trên kẻ khác.”
“ Ta không định cấm cản phòng sự của ai, chỉ muốn để mọi người ăn no mặc ấm, sau đó phòng sự càng thoải mái một chút.”
Tư Mã Thiên quỳ bái:” Nếu vậy Tư Mã Thiên chúc mừng quân hầu.”
“ Ta ghét hoàng đế quyền thế quá lớn, ta ghét cuộc sống không thể nắm được an nguy của bản thân, càng ghét mình rõ ràng mưu lợi cho thiên hạ, bản thân lại phải sống nơm nớp lo âu. Cho nên ta mới dệt ra tấm lưới lớn, xem xem có thể dùng nó trói buộc hoàng quyền không, đừng để hơi chút là chém đầu cả đống người, hơi chút đưa người ta lên Hoành Đảo, khỏi tái diễn cảnh người ăn thịt người.”
Vân Lang hiếm một lần nói thật suy nghĩ trong lòng, đỡ Tư Mã Thiên đứng dậy:” Tiên sinh chớ sợ.”
“ Quân vương là đại hại thiên hạ, hạ quan nhất định thẳng bút viết ngay, ước thúc hoàng đế, để hắn biết thiên hạ này là của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của một mình hoàng đế.” Tư Mã Thiên nói xong chắp tay một cái, hiên ngang bỏ đi:
Vân Lang ê răng nhìn đũng quần Tư Mã Thiên, xem ra tên này phòng sự khó bảo toàn.
….
Khi hoàng đế đứng thì người khác phải quỳ.
Lương Khải, Bành Kỳ, Thân Đồ Tuyết cũng không phải ngoại lệ, còn thừa tướng Triệu Chu thoát chết từ tay Vương Ôn Thư khoanh tay trước ngực, bộ dạng không quan tâm thế sự.
Ba người này chính là tài tử do ông ta lựa chọn ra, trải qua tầng tầng lựa sàng lọc, đem văn chương chiêu cáo thiên hạ xong mới dẫn tới cho hoàng đế.
Cho nên dù hoàng đế hồ nghi đi vòng quanh ba người đó thì trong lòng ông ta vẫn bình thản.
Lương Khải là thanh niên mặt có hơi rỗ, diện mạo không thể nói là xấu xí, thuộc loại hòa vào đám đông là không nhận ra, nhưng từ y phục, lễ nghi, nhìn một cái là biết xuất thân danh môn.
Còn Bạch Kỳ tướng mạo xuất chúng, đặc là đôi mắt hết sức linh động, dù bị hoàng đế nhìn chằm chằm vẫn cứ tò mò nhìn quanh Vị Ương cung.
Thân Đồ Tuyết là hậu duệ của thừa tướng thời kỳ Văn hoàng đế, tuy xuất thân danh môn, ăn mặc lại là người nghèo khó nhất, ánh mắt khao khát nhìn hoàng đế, cứ như mong đợi được trọng dụng còn khôi phục vinh quang tổ tiên.
Lưu Triệt co chân đá Bành Kỳ một cái.
Bành Kỳ vội quỳ thẳng lưng lên, Lương Khải tư thế quỳ vô cùng tiêu chuẩn liếc Bành Kỳ một cái rất tức giận, còn Thân Đồ Tuyết đã tức giận với Bành Kỳ nãy giờ.
Thế nhưng Tùy Việt lại đem chú ý hướng vào Bành Kỳ, hắn quá hiểu hoàng đế, chỉ khi nào tâm tình hoàng đế cực tốt mới đối xử với thần tử thô bạo như thế.
Trước Bành Kỳ, chỉ có Tào Tương, Hoắc Khứ Bệnh mới có tư cách bị hoàng đế đá, còn Vân Lang chưa bao giờ có đãi ngộ này.
Lưu Triệt ngồi sau bàn lật xem lý lịch ba người, còn văn chương chẳng thèm xem.
Lương Khải từ nhỏ cô khổ, quả mẫu vất vả nuôi lớn thành người, khi làm nô phó người ta nhờ nhìn trộm sách của phú gia tử mà khơi mở linh trí. Sau đó đi khắp nơi cầu học, vì có sách học mà làm thư đồng cho nhà giàu, thậm chí chỉ cần đọc sách, không lấy tiền công, tinh thần đáng khen.
Lưu Triệt đặt quyển tông xuống hỏi:” Ngươi từng làm nô phó Vân thị?”
Lương Khải chắp tay đáp:” Bẩm bệ hạ, gia mẫu không muốn học sinh làm nô cho người khác, vì thế chưa bao giờ đặt hộ tịch trong nhà quyền quý nào. Vân thị chẳng qua là một nhà học sinh từng làm phó thôi.”
Lưu Triệt gật gù:” Vì sao lại được Lữ Bộ Thư coi trọng?”
“ Lữ sư cho rằng học sinh là nhân tài có thể đào tạo.”
Văn chương của Lương Khải rất tốt, điểm này Lưu Triệt tin, cũng tin hắn là người có tài hoa, nhưng không thích cái tính cách quy củ đâu ra đó này, chỉ là triều đình không thể thiếu người như vậy.
“ Vậy vào bí thư giám đi.”
Triệu Chu thi lễ hô:” Lương Khải vào bí thư giám.”
Lương Khải dập đầu tạ ơn, cho dù vui mừng cũng biểu hiện ra ngoài hết sức kiềm chế.
Lưu Triệt chuyển sang Thân Đồ Tuyết, tên này người hơi thấp béo ăn mặc bình thường, cái kiểu quỳ như để sẵn sàng dập dầu bái lạy vậy, loại này dùng chút ân nhỏ có thể yên tâm dùng, song khó hi vọng gửi gắm việc lớn:” Tổ ngươi liêm khiết chính trực, nên làm quan mà làm tới quan nội hầu, vinh sủng cực thịnh, thân làm thừa tướng bốn mươi năm, là vinh diệu của tộc Thân Đồ. Thế nhưng vì ngang ngược mạo phạm uy thiên tử bị trừ phong quốc, Thân Đồ Tuyết, ngươi có oán hận không?”
Thân Đồ Tuyết dập đầu lia lịa:” Học sinh trong lòng có ngọn lửa thiếu đốt chấn hưng hùng phong Thân Đồ tộc, bệ hạ cho học sinh cơ hội đã là vinh sủng vô hạn, học sinh cảm kích vô tận, làm gì có oán hận?”
Lưu Triệt cười phá lên nói với Triệu Chu:” Khanh xem xem, đó mới là con dân Đại Hán ta, chỉ cần có tài, trẫm không ngại phá cách đề bạt. Thân Đồ Tuyết, ngươi có muốn vào thái thường làm quan không?”
Nghe hoàng đế hỏi ý kiến mình, Thân Đồ Tuyết cảm động rơi lệ:” Thần tuân lệnh.”
Lưu Triệt nhìn hắn kích động như vậy thì an ủi vài câu chuyển sang Bành Kỳ.
Bành Kỳ chưa đợi hoàng đế nói gì đã dập đầu một cái:” Học sinh sẵn lòng tới Đình úy phủ, nếu không tới Trung úy phủ cũng rất vui vẻ.”
Lưu Triệt ngạc nhiên lắm:” Ngươi không sợ Triệu Vũ, Vương Ôn Thư à?”
“ Sắp cùng là đồng liêu trong triều, sao thần phải sợ ạ?”
Lưu Triệt thấy Bành Kỳ mặt dày mày dạn như thế hỏi Triệu Chu:” Không còn nhân tuyển nào tốt hơn à?”
Triệu Chu thi lễ:” Thần không phát hiện.”
“ Thế thì người tên Kim Nhật Đê thì sao?”
“ Có thể vào mười hạng đầu, cách ba hạng đầu còn xa.”
Lưu Triệt nghĩ một lúc:” Đưa hắn vào ba hạng đầu, Bành Kỳ đẩy xuống, tuyên Kim Nhật Đê vào cận kiến.”
Triệu Chu lòng không có chút gợn sóng nào, chắp tay tuân lệnh:” Bệ hạ nói phải lắm.”
Lưu Triệt nói xong mới quay sang Bành Kỳ:” Ngươi thấy sao?”
Bành Kỳ mặt vẫn tươi hơn hớn:” Học sinh chỉ cần vào được Đình ủy phủ hoặc Trung úy phủ, dù là cách trừ thứ hạng, học sinh cũng không để ý.”
“ Lý do!”
“ Bất kể Triệu công hay Vương công đều làm việc quá thô bạo, khiến nhiều người chỉ trích, nếu thần vào hai nơi đó sẽ làm thật đẹp, không để bệ hạ phải có mối lo về sau.”
Lưu Triệt thở ra một hơi dài, lần này còn chẳng cần đọc lý lịch:” Ngươi xuất thân Vân thị phải không?”
Bành Kỳ không chút sợ hãi:” Thần làm phó dịch ở Vân thị sáu năm, học vỡ lòng ở đó, sau nhận ra ở Vân thị không thể làm quan, nên ra ngoài cầu quan. Bệ hạ, thần tuy là môn đồ Vân thị, nhưng là quan viên Đại Hán, sau này lòng chỉ có thiên hạ, không có tư tâm.”
“ Ngươi vẫn chưa trả lời trẫm vì sao muốn vào hai nơi đó?”
Bành Kỳ thu lại vẻ bất cần đời, nghiêm nghị nói:” Vì thần muốn bù đắp lại lỗ hổng của luật pháp.”
“ Nói thế ngươi cho rằng Hán luật chưa chu toàn?” Giọng Lưu Triệt có chút nguy hiểm:
“ Vâng ạ, ví như quốc pháp giết người phải có giới hạn, một người phạm pháp liên lụy cả nhà, vi thần đó là sai lầm, ai làm người đó chịu, sao có thể …”
“ Nhãi ranh vô tri, ném ra khỏi đại điện.”
Lưu Triệt không cho hắn nói hết nổi giận vỗ bàn, vừa dứt lời thì kim giáp võ sĩ xông tới, mỗi người một tay thô bạo kéo lê mông Bành Kỳ trên sàn nhà đại điện, ném đi thật xa.