Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1052 - Q7 - Chương 063: Vân Lang Dệt Lưới. (2)

Q7 - Chương 063: Vân Lang dệt lưới. (2) Q7 - Chương 063: Vân Lang dệt lưới. (2)

Kim Nhật Đê được hoàng đế triệu kiến đi tới Vị Ương cung vừa vặn nhìn thấy cảnh Bành Kỳ bị kim giáp võ sĩ ném đi tới chảy máu đầu.

Lưu Triệt trong đại điện chẳng có vẻ gì tức giận, vẫn ôn hòa hòa nói chuyện với Lương Khải, Thân Đồ Tuyết, nhìn thấy Kim Nhật Đê, nụ cười càng thêm vui vẻ, từ xa vẫy tay:” Tới gần cho trẫm xem nào.”

Kim Nhật Đê đi nhanh tới vài bước quỳ xuống khấu bái.

Lưu Triệt gật gù hài lòng:” Triệu khanh có biết sáu năm trước hắn còn là dã nhân Hung Nô không biết chữ không?”

Triệu Chu mặt co giật:” Nay dã nhân đã thành tuấn tài hiếm có của Đại Hán.”

“ Cho nên trẫm mới nói, thiên hạ không bao giờ thiếu người tài cán, chỉ cần trẫm muốn là có vô số anh tài chỗ trẫm dùng.” Lưu Triệt cực kỳ đắc ý:” Bởi vậy đừng kẻ nào ỷ tài kiêu ngạo, nghĩ thiên hạ không thể thiếu mình, Bành Kỳ thích vào Trung úy phủ, vậy cho hắn làm một tên ngục tốt ở đó đi.”

Triệu Chu rối rít khuyên gián:” Bệ hạ làm thế không phải sỉ nhục Bành Kỳ, mà sỉ nhục cả vạn sĩ tử tham dự đại tỷ, xin bệ hạ cân nhắc.”

Lưu Triệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:” Triệu khanh nói có lý, thanh danh hắn đã khuếch tán đi, vậy phải an bài một chức vị thích hợp, nhưng phải liên quan tới lao ngục.”

Triệu Chu giọng đều đầu:” Bành Kỳ mười hạng đầu, vậy theo lệ là quan viên năm trăm thạch, quan viên lao ngục chỉ có bốn người ăn lương năm trăm thạch là Đình úy phủ chiếu ngục, Thượng Lâm Uyển chiếu ngục, Nhược Lô chiếu ngục và Ti Không chiếu ngục, không biết bệ hạ muốn an bài ở đâu?”

Lưu Triệt nghe ông ta nói, hết sức hài lòng:” Hắn thích tới Đình úy phủ.”

“ Thần tuân chỉ!”

Triệu Chu chắp tay, lập tức có quan viên bí thư giám soạn chiếu, ba tài tử tân khoa được hoàng đế giữ lại dùng ngự thiện, đây là vinh diệu vô song.

…………. ………….. …………

Vân Lang không có nhà, Tào Tương cơ bản là người phát ngôn của bốn nhà, kể cả Hoắc Khứ Bệnh về Trường An, điểm này cũng không thay đổi.

Giờ bách tính Thượng Lâm Uyển không còn lạ gì quả khí cầu ngày nào cũng bay lên nữa, mới đầu gọi là thần linh, dần dần thành quả cầu lớn, chỉ mất có sáu ngày.

Đương nhiên khách thương bên ngoài với quan viên tiến kinh vẫn hô to thần tích, khi cúi đầu quỳ lạy liền phát hiện bách tính cười nhạo sau lưng.

Khi Tào Tương tới nhà Hoắc Khứ Bệnh thấy ngay nhi tử bị treo trên cây, đang đau lòng thì phát hiện bên cạnh nhi tử còn có bốn tên tiểu tử khác, cả đám treo lủng lẳng như quả.

Vân Triết đã khóc ướt nhoẹt mặt, Hoắc Tam lắc lư như cá, Hoắc Nhất mông rướm máu, Lý Vũ thì như ngủ rồi, nhi tử hắn cúi gằm mặt.

Hoắc Khứ Bệnh nhàn nhã nằm trên ghế tắm nắng, bên cạnh có bầu rượu hoa quả tươi.

Hoắc Tam la lớn:” Bá bá cứu cháu với.”

Hoắc Nhất xấu hổ rống lên:” Câm mồm!”

Tiếng hét này đánh thức Lý Vũ, nó tức thì cùng Vân Triết khóc toáng lên, chỉ có Tào Tín rụt đầu im thít muốn làm người vô hình.

Tào Tương đi qua đám tiểu tử hừ lạnh một tiếng, ngồi đối diện với Hoắc Khứ Bệnh,

“ Bành Kỳ vào chiếu ngục Đình úy phủ, Lương Khải tới bí thư giám, ngươi thấy sao?” Hoắc Khứ Bệnh trực tiếp hỏi:

“ Tới chiếu ngục làm chủ quan, xem ra bệ hạ vẫn tín nhiệm Vân thị. Ta cảm thấy bệ hạ hoài nghi Lương Khải chứ không phải Bành Kỳ.” Tào Tương lấy miếng dưa ăn giải khát:

“ Vì sao?”

“ Bí thư giám là nha môn sát sườn hoàng đế, không giống Bành Kỳ, nói là lao ngục lưu đầy, thực tế giám quan chiếu ngục, xưa nay đâu tùy tiện giao người khác, Bành Kỳ mới thực sự được trọng dụng.”

“ Các ngươi có an bài là được rồi.” Hoắc Khứ Bệnh không nói thêm nữa, loại chuyện này hắn chỉ cần biết vừa đủ, không muốn can thiệp sâu, không phải là không đủ trí tuệ, mà là không có hứng:

Tào Tương biết tính hắn, chuyển chủ đề:” Bọn chúng làm sao thế?”

“ Chúng chơi còn điên hơn lão tử, muốn chặt đứt thừng của khí cầu để gió thổi bay đi.”

Tào Tương "ồ" một tiếng, không thèm để ý tới tiếng khóc càng lúc càng không có thành ý của đám tiểu tử, tự rót một cốc rượu nho, cựa mình kiếm vị trí thoải mái ngả lưng xuống tắm nắng.

..........

Kim Nhật Đê ăn cơm với hoàng đế xong thì được dẫn đi nhậm chức, phát quan phục mới, người đầu tiên hắn tới tìm là Trương An Thế, cười rất nguy hiểm:” Gia gia từ mã giám nghìn thạch, biến thành Kim Ngô vệ tám trăm thạch, đây là lời hứa thăng quan phát tài mà sư huynh ngươi nói đấy à?”

Trương An Thế làm bộ làm tịch phủi ống tay áo:” Ngươi có thể tiếp tục về nuôi ngựa.”

Kim Nhật Đê sờ kim giáp trên người, không thèm chấp:” Gia gia không cần phải quỳ trên mặt đất làm ghế cho bệ hạ lên ngựa nữa.”

Trương An Thế ác độc chỉ về phía mái hiên hoàng cung:” Nghe nói khi bệ hạ sủng hạnh phi tử, có một số hoạn quan còn quỳ xuống làm giường .... Ngươi có thể phát triển theo hướng này dễ bề thăng tiến.”

“ Hừ, dám chỉ trách bệ hạ trước mặt Kim Ngô vệ, ai cho ngươi cái gan đó hả?”

“ Đợi ngươi thành chấp kim ngô hẵng nói câu đó với bản quan, bây giờ, ngươi chỉ là tên tiểu đầu mục 800 thạch, thấy bản quan sao không quỳ bái? Gia gia là quan lớn hai nghìn thạch.”

Trêu đùa một hồi, Trương An Thế bày ít rượu thịt chúc mừng Kim Nhật Đê, hai tên này trước kia nhìn nhau chướng mắt, lại xảy ra chuyện xấu hổ như thế, vậy mà càng thân thiết.

Kim Nhật Đê rượu vào lời ra, hưng phấn kể:” Biết không, ta vốn thứ mười, kết quả bệ hạ chưa quên ta, đưa ta lên hạng ba, một tên tiểu sư đệ dự thính của ngươi bị đẩy xuống, cho thấy gia gia chân tài thực học, ha ha ha.”

“ Lớn lối không biết thẹn, ngươi tự giám thưởng văn chương của ngươi rồi đem so với Bành Kỳ, ngươi sẽ thấy một tên tiểu tử vô danh của sư môn ta lợi hại ra sao.”

Kim Nhật Đế ngăn Trương An Thế rót rượu:” Nói rõ xem, chuyện ta tham gia đại tỷ, Vân thị rốt cuộc bỏ sức lớn cỡ nào?”

“ Đệ tử Vân thị chỉ có một mình Bành Kỳ tham gia đại tỷ, ví thế mà rời Vân thị thành người tự do, không chịu sự chỉ phái của Vân thị nữa, ngươi nói nhà ta bỏ công sức cỡ nào? Hơn nữa ngươi không nhận ra bài ( quốc nạn) của ngươi có thêm rất nhiều chữ à?”

Kim Nhật Đê chạm cốc với Trương An Thế, ăn thêm vài miếng thở dài bỏ đũa xuống, còn có chút liêm sỉ nói:” Chỉ là làm thế không có lợi cho quốc gia.”

“ Cũng chỉ lần này thôi, về sau bài thi còn cần dán tên, chép lại, cùng với chấm dây chuyền, sư phụ ta nói, phải bóp nát tệ nạn thi cử, nếu không di họa ngàn đời. Ăn đi, ta biết ngươi thích món tai lợn dầm dấm.”

Được Trương An Thế không ngừng khuyên giải, áy náy trong lòng Kim Nhật Đê vơi dần, ăn uống trò chuyện thêm vui vẻ.

….. …..

Bình Luận (0)
Comment