“ Đế quốc người Hy Lạp đã tiêu vong, nhưng các loại học thuyết do bọn họ sáng tạo ra không bị biến mất. Học thuyết gần với Khoa kỹ Tây Bắc của ta nhất là ( Siêu hình học) của Á Lý Sĩ Đa (Aristotle), Hình học của Tất Đạt Ca Lạp Tư - Pitago, và thuyết nguyên tử của Đức Mô Khắc Lợi Đặc - Democritos.”
“ Học vấn là thứ không phân biệt chủng tộc, chỉ cần là học vấn, dù là của bất kỳ ai sáng tạo ra, Khoa kỹ Tây Bắc chúng ta đều nên chân thành học tập.”
Bên ngoài cuồng phong ầm ầm, bên trong yên tĩnh nghe được tiếng kim rơi.
“ Rất nhiều học thuyết của chúng ta kỳ thực dựa trên cơ sở nghiên cứu của họ, ví như số chẵn, số lẻ, số nguyên tố trong học vấn của chúng ta bắt nguồn từ Tất Đạt Ca Lạp Tư.”
“ Ba trăm năm trước dù là đại đức phương đông hay trí giả phương tây đều tự nhận mình là trung tâm vũ trụ, lấy quan điểm mỹ học đánh giá giá trị mọi thứ trên đời. Bất Kể Khổng Tử, Trang Tử, hay Tất Đạt Ca Lạp Tử đều cho rằng tinh thần là số một, vật chất là số hai, vật chất là sản vật của tinh thần.”
“ Vì cách quan sát thế giới phiến diện này mà tiên hiền Khoa kỹ Tây Bắc xếp họ vào duy tâm luận. Mặc dù nhiều ý tưởng là chính xác, thậm chí có tính phổ biến, nhưng vẫn còn nhiều chuyện duy tâm luận không thể giải thích.”
“ Vì thế tiền hiền Khoa kỹ Tây Bắc cho rằng, ngoài thế giới hiện thực tồn tại một tinh thần khách quan độc lập, nó là bản chất thế giới, vạn vật do nó sinh ra, chúng ta gọi nó là khách quan duy tâm luận.”
Tô Trĩ sùng bái nhìn trượng phu, còn Hoắc Quang và Hồng Tụ chìm vào trầm tư, Tư Mã Thiên không nghĩ gì hết, ra sức ghi chép.
Tư Mã Thiên cho rằng Vân Lang tiếp tục nói thì hắn sẽ truy ra nguồn gốc của Khoa kỹ Tây Bắc.
Trước kia Tư Mã Thiên cho rằng, Khoa kỹ Tây Bắc nguồn gốc là Lũng Tây chế tạo của Đại Tần, bây giờ Vân Lang nói tới ba trăm năm trước, hắn càng thêm tự tin tìm cuội nguồn.
Hoắc Quang cau mày nhận ra:” Sư phụ, nói thế thì thứ bọn đệ tử đang học đa phần tới từ phương tây?”
Vân Lang thở dài:” Đúng thế, nhưng vị đại đức của chúng ta càng quan tâm tới bản thân con người, mà không quá để ý tới nghiên cứu vật chất. Thứ bọn họ nghiên cứu ra đại bộ phận liên quan tới thống trị, lãnh đạo và không chế bách tính, chúng ta quá để ý tới tính thống nhất mà quên đi cá thể.”
“ Song làm như thế cũng có đạo lý riêng, vào thời man hoang, sức mạnh tập thể vượt qua sức mạnh cá nhân, đoàn kết giúp chúng ta khiêu chiến lĩnh vực thần linh.”
“ Trong thế giới phương tây, khi Đại Hồng Thủy tới bọn họ làm chiếc thuyền lớn trốn tránh, còn chúng ta lựa chọn đấu tranh, nên có công tích Đại Vũ trị thủy ghi vào sử sách.”
“ Nói thế không có nghĩa để ngươi xem thường học thuyết phương tây, muốn hiểu được phương tây phải đọc các tác phẩm của Ai Tư Khố La Tư (Aeschylus ), Á Mỗ Bố Lý Khoa Tư (Aristophanes), Bách Lạp Đồ (Plato) .. Dù không biết gì về phương Tây cũng có ấn tượng đại khái.”
Hoắc Quang lại hỏi:” Nói thế là tiên hiền của chúng ta từng đi du học phương Tây?”
Vân Lang bất giác nghĩ tới con cháu Hoa Hạ đầu tiên đi phương Tây du học, tâm tình hơi buồn bã:” Không dễ dàng.”
Hoắc Quang hiểu nhầm ý, tưởng tượng tới gian hiểm trên đường dài dằng dặc từ Trương An tới Tây Vực mà gật đầu, lòng sinh sùng kính với tiên hiền.
Tư Mã Thiên vỗ tay:” Đám người Đổng Trọng Thư và Hạ Hầu Tĩnh còn chỉ nhìn ở quốc thổ, tiên hiền Khoa kỹ Tây Bắc đã đi xa như thế, lòng cầu học làm người ta kính phục. Mỗ phải ghi vào sử sách.”
Vân Lang nghiêm túc nói:” Nhất định phải ghi vào, để hậu nhân biết mà theo đuổi học vấn cao thâm nhất thế giới.”
Thấy Hoắc Quang tựa hồ còn có lời muốn nói với Tư Mã Thiên liền ôm bút mực rời phòng, lụa trắng buông trước cửa bị gió cuốn vào phòng như lá cờ, hắn hướng về phía ngoài vái một cái:” Tiên hiền linh thiêng.”
Hoắc Quang đóng cửa lại, muốn cùng sư phụ đàm luận thêm nhiều chuyện xưa, nhưng sư phụ đã lên giường khép mắt lại.
“ Chuyện cũ quá đau thương, ngươi không biết thì hơn.”
Hoắc Quang hỏi nhỏ:” Trong biến cố đó, lập trường sư phụ ra sao?”
Nguồn cội của một môn phái phải làm rõ, không thể mập mờ, nhất là phần lập trường, nếu con đường phát triển sau này của môn phái khác với ý chí sư phụ, chẳng phải đau khổ phải chịu trong biến cố đó là vô ích?
“ Trời đất là quán trọ của muôn vật; thời gian là khách ghé của trăm đời. Mà phù sinh như giấc mộng, vui được là bao?” Vân Lang lẩm bẩm một câu hàm hồ sau đó không chịu nói nữa:
Tô Trĩ tức giận đẩy Hoắc Quang ra ngoài:” Sư phụ ngươi tất nhiên là tốt, còn cần phải hỏi sao?”
Hoắc Quang vội biện giải:” Đệ tử tất nhiên là biết lập trường của sư phụ là tốt, vấn đề là đệ tử lại biết thế nào là sai để tránh sau này đi vào ngã rẽ.”
“ Cút xéo, chớ ở đây chướng mắt nữa, đi tìm Vân Âm đi, ngươi cũng thành thật với nó một chút.”
Hoắc Quang rất muốn làm thấu triệt quá khứ của sư môn, nhưng sư phụ không muốn nói, sư nương lại vô lý, đành đi tìm Vân Âm như sư nương nói.
Bài giảng hôm nay Vân Âm không được tham dự, tâm tình nhất định rất tệ.
Tô Trĩ đóng cửa, đá Hồng Tụ đang trầm tư:” Đứng lên đi lại, đừng suốt ngày ngồi trên thảm, thối hoắc rồi, cô thối không sao, Vân thị không thể sinh ra đứa bé ngốc.”
Hồng Tụ rất tức giận, nhưng nghĩ tới đứa con trong bụng đành nhịn, đứng dậy đi lại trong phòng.
Tô Trĩ leo lên giường gấm, dùng chăn đắp hai người, ôm lấy trượng phu từ phía sau, mặc kệ mọi việc, thời tiết thế này không thích hợp khám bệnh, không tranh thủ ngủ một giấc thì đợi bao giờ.
Thời gian mỹ hảo luôn bị phá đám.
Khi Tô Trĩ đang ngủ mơ hồ, Võ Uy giáo úy Lý Dũng phóng ngựa tới thành Cô Tang, ngựa chưa dừng đã nhảy xuống, khẩn cấp nói với gia tướng.
“ Bẩm báo với quân hầu, Hung Nô vương Lưu Lăng có sứ giả tới Trương Dịch, không lâu nữa đến Võ Uy.”
…… …….
Lưu Triệt quên thu lại ngọc điệp hoàng thất của Lưu Lăng, đó là nguyên nhân vì sao sứ giả Hung Nô có thể dễ dàng vào Ngọc Môn Quan mà không cần văn điệp thông quan do y phê duyệt.
Vân Lang không biết vì sao tới giờ Lưu Triệt chưa tước đoạt đặc quyền của Lưu Lăng, mồ hồ cảm giác hắn kỳ thực thích chuyện Lưu Lăng thành Hung Nô vương.
Lưu Lăng dẫn người Hung Nô rời khỏi mạc bắc, vậy thù hận giữa Hung nô và Đại Hán cũng kết thúc, không có nỗi đau cắt da Lưu Triệt bình tâm nhìn nhận lại Lưu Lăng.
Đồng tông với một quốc vương nước lớn ở xa, có lợi cho Đại Hán.
Nhưng vạn vạn lần Vân Lang không ngờ sữ giả là Giang Sung và Tạ Ninh.
“ Sứ giả Hung Nô bái kiến quân hầu.”
Nghe tên khốn kiếp này báo lý lịch, Vân Lang không nhịn được cười.
Giang Sung nắm chặt mao tiết trong tay, tựa hồ nói với Vân Lang, hắn là sứ tiết Hung Nô, không tùy tiện giết được.
Tạ Ninh thì áy náy, hắn cưới một lão bà ở Hung Nô, đồng thời sinh con rồi, chuyện này căn bản không thể dấu Vân Lang.
Vân Lang nhìn lượt qua hộ, ánh mắt tập trung vào một người Hung Nô cao lớn, từ từ nở nụ cười:” Tả hiền vương sao lại tới đây?”
Mông Tra cởi áo choàng, đáng hoàng ngồi xuống ghế, ngạo nghễ đáp:” Ta là chính sứ.”
“ Có biết vì sao Lưu Lăng phái ngài tới Trường An không?”
“ Ở Hung Nô, chỉ có ta mới có thể toàn quyền đại biểu cho đại vương.”
Vân Lang nhìn hắn với ánh mắt thương hại:” Không phải thế, mà vì nhi tử của Lưu Lăng đã lớn rồi, cuộc chiến giữa Hung Nô và người Tắc cũng kết thúc, tác dụng của Tả hiền vương không còn lớn như ngài nghĩ nữa. Vừa vặn phái ngài đi sứ Trường An, nhân lúc ngài không có nhà, chỉnh đốn quân đội, thu lại quân quyền phân tán.”
Mông Tra đứng bật dậy, nắm chặt tay đi về phía Vân Lang mấy bước thấy một người bước ra chắn trước mặt Vân Lang mới dừng lại cười nhạt:” Trước khi tới đây vương của ta đã nói, chỉ nên mang mắt và miệng, đừng nên mang tai, xem ra vương nói đúng.”
Vân Lang quát lui Lý Lăng, Lý Dũng vẫn mỉm cười :” Tả hiền vương về nước Thân Độc sẽ thấy lời ta không sai.”
Giang Sung sợ Mông Tra bị Vân Lang xúi bẩy không muốn đi Trường An nữa, can thiệp:” Quân hầu, giờ không có nước Thân Độc, chỉ có Hung Nô.”
Vân Lang nhìn hắn:” Vận số của ngươi tốt thật đấy.”
“ Quân hầu, ân oán giữa hai chúng ta không nói, ta lần này tới đại biểu Hung Nô, mang mao tiết tức là đại biểu vương của ta, xin quân hầu giữ thể diện cho Đại Hán.” Giang Sung tới giờ không biết vì sao mình bị truy sát vô lý, lòng ít nhiều phẫn hận:
Vân Lang nhìn mao tiết bật cười:” Tô Vũ, kiểm tra xem mạo tiết có phải thật không, tránh chúng tới Trường An thành trò cười.”
Không ngờ Tô Vũ thực sự từ phía sau đi ra, kiểm tra mao tiết trong tay Giang Sung, bẩm báo:” Không sai.”
Giang Sung thở dài trong lòng, bị một chiêu dằn mặt như thế, hắn không ôm hi vọng gì về chuyến đi này nữa, không biết ngàn dặm xa xôi tới Trường An còn gặp phải bao nhiêu người như Vân Lang.
........... ............
Mình không rõ là tác giả nói tới sự kiện nào, nhưng du học sinh TQ đầu tiên đi phương tây học theo đường chính thức thì nói tời thời Mãn Thanh, những người này đều thuộc phải cải cách, bị tây hóa, toàn bộ đều đi Mỹ, học trường ĐH danh giá có bằng cấp và về đều được trọng dụng.
Trong đó một người tham gia “đội súng của Lý Hồng Chương”, đây là đội quân đã giáng cho quân Thái Bình Thiên Quốc nhiều đòn nặng nề.
Có điều khi TQ thực sự coi trọng học vấn PT thì đã quá muộn, nhà Thanh thối nát lắm rồi.