Hung Nô hiện không chỉ khai thác được vô số đất đai, còn có lượng lớn nông nô, cần dựa vào họ để cung cấp lương thực và các loại nhu yếu phẩm.
Không thể đem toàn bộ đất đai đi chăn thả.
Thế nên vấn đề cai trị quốc gia được đưa lên bàn luận, Giang Sung tận mắt thấy Hung Nô quản lý địa phương ra sao, đó phải gọi là hủy diệt mới đúng, vì cái gì bọn chúng cũng cướp, cướp từ lương thực tới quần áo, cướp bất kỳ cái gì thấy hữu dụng.
Phản kháng một chút là giết.
Theo bản tính như cường đạo đó, không tới mười năm nông nô sẽ bị giết hết.
“ Các ngươi tiến kinh để cầu viện hoàng đế của ta sao?” Vân Lang kiên nhẫn xem hết văn thư do Giang Sung đưa lên, mày nhíu lại:
“ Đại Hán và Hung Nô là thân quyến.”
“ Máu trên đao còn chưa khô đâu.”
Giang Sung chắp tay:” Đã là quá khứ rồi, lần này vương của ta muốn cầu hôn một công chúa cho tiểu vương tử, để thân càng thêm thân.”
Vân Lang lạnh lùng nói:” Ngươi hẳn biết, công chúa Đại Hán xuất giá phiên bang đã là nỗi đau không được nhắc tới ở Đại Hán không?”
“ Nay khác xưa rồi, vương tử được vương dạy dỗ, không có thói xấu của Hung Nô.”
Nghe Giang Sung hạ thấp Hung Nô như vậy, Vân Lang nhìn Mông Tra ngồi trơ như tượng, thầm than danh vọng Lưu Lăng đã lớn tới mức có thể tùy ý chỉ trích tập tính xấu của Hung Nô rồi.
Mục đích của sứ giả là tiến kinh, Vân Lang là quan viên địa phương không có quyền ngăn cản, kiểm tra xong đóng dấu xong sẽ phải cho phép bọn họ đi.
Kết thúc vãn yến, Tạ Ninh cuối cùng cũng kiếm được cơ hội gặp Vân Lang.
“ Ta phát hiện ngươi ở Hung Nô rất vui vẻ.” Vân Lang không đợi Tạ Ninh thi lễ xong đã nổi giận:
Tạ Ninh khoanh chân ngồi xuống đất, thái độ khá bình thản:” Quân hầu liệu việc như thần, hắn không thể không dự liệu được công chúa nhìn thấu thân phận của ta? Chó nhà tang như ta chỉ đi bước nào đi bước nấy, nếu Hung Nô ở mạc bắc làm địch Đại Hán, ta nhất định tìm cơ hội cho Hung Nô một đòn long trời. Nhưng giờ Hung Nô đi rồi, công chúa xem như có thiện chí với Đại Hán, ngài bảo ta phải làm sao?”
“ Huống hồ giờ công chúa cũng đang ra sức cải biến thói xấu của Hung Nô, người Hung Nô từ quần cư chuyển biến thành từng nhà từng hộ riêng thay đổi không ít. “
“ Hán hoàng cũng chưa từng thu ngọc điệp của công chúa, ta làm thủ hạ của công chúa Đại Hán, chẳng có gì hổ thẹn.”
Tên này bị Lưu Lăng lung lạc rồi, khó trách, trí tuệ của hắn so với Lưu Lăng kém quá xa, không ngờ quân cờ mình gài vào Hung Nô lại thành trợ thủ Lưu Lăng, Vân Lang hừ một tiếng:” Đó là chỗ dựa ngươi dám tới Trường An gặp bệ hạ? Không sợ ta ra tay sao?”
“ Ta chưa bao giờ nghĩ quân hầu sẽ làm thế.”
Vân Lang xua tay:” Xéo, ta không thèm quản gia quyến của ngươi sống chết nữa, ngươi quá xem thường bệ hạ rồi, hắn hận nhất là tiểu nhân phản phúc, sẽ không để ngươi mang người nhà của ngươi đi đâu.”
Tạ Ninh đưa ra một phong thư:” Đây là thư Lưu Lăng gửi bệ hạ.”
Vân Lang nhìn niêm phong trả lại:” Ý gì đây, thứ này ta không xem được.”
“ Đó là bản sao, Lưu Lăng biết quân hầu nhất định hứng thú với phong thư này, chuyên môn chép một bản, tránh quân hầu mang tội tự ý mở quốc thư.”
Vân Lang xem lướt qua vài dòng đã không còn hứng thú nữa, quốc thư gì chứ, chẳng bằng nói Lưu Lăng hồi ức lại năm tháng ngọt ngào trải qua cùng Lưu Triệt.
Thề! Chưa bao giờ đọc đoạn văn nào ô uế hơn ở Đại Hán, từ đoạn văn ngắn ngủi Vân Lang mới biết Lưu Triệt có rất nhiều sở thích biến thái, hai người họ còn là đường huynh đường muội nữa, trước kia sớm nghe đồn rồi nhưng chuyện thế ai xác nhận được, thuận tay ném vào lò đốt đi:” Trước kia phái ngươi đi Hung Nô, ta thực sự không dự liệu tới cục diện sẽ thế này, khiến ngươi rơi vào cảnh lúng túng là do ta suy nghĩ thiếu chu toàn. Nhưng ngươi đi tới đâu, đừng quên mình là người Hán. Nếu ngươi đã quyết rồi, là huynh đệ ngày nào, ta giúp ngươi lần cuối, về sau chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Tạ Ninh gật đầu, con người phải có lập trường, nhất là quan viên, không có lập trường là không thể, bọn họ đã là người của hai quốc gia khác nhau, phục vụ hai chủ khác nhau, không làm thế trong mắt người khác thành mang lòng dạ bất tắc.
Từ từ đứng dậy, vái Vân Lang ba cái, Tạ Ninh lấy ra một phong thư khác:” Đây là thư Lưu Lăng gửi quân hầu, ta chưa từng xem qua.”
Thư không niêm phong, hơn nữa phồng phồng, lộ ra một góc vải, Vân Lang nhìn liếc qua một cái là biết cái gì, cực ghét Lưu Lăng cứ tặng yếm lót cho y. Bà nương đó điên rồi, vừa xong còn viết những thứ không thể chịu nổi với Lưu Triệt, lại tặng yếm lót cho một nam nhân khác.
Rốt cuộc nữ nhân đó muốn làm gì?
Không biết xấu hổ nữa sao!
Tạ Ninh chắp tay một cái, giọng đều đều:” Trước khi đi, công chúa có dặn, nếu ngài không khiêu khích Mông Tra vậy thì đem thư về, nếu ngài khiêu khích Mông Tra thì giao thứ này trước mặt mọi người, nói quân hầu thích chơi âm mưu quỷ kế thì nàng sẽ tiếp hết, xem ai chết trước.”
Vân Lang ném thư đốt ngay, chỉ Tạ Ninh chửi bới, lời ô uê liên miên không dứt từ mồm y tuôn ra, nhiều từ ngữ mới mẻ mà Tạ Ninh chưa từng nghe thấy.
Tạ Ninh nghiêm túc nói tiếp:” Công chúa chuẩn bị cho ta sáu chiếc áo lót, đều do đích thân nàng thêu tên lên. Nếu ngài có bất kỳ hành vi nào cản trở chuyến đi của đoàn sứ tiết, ta sẽ tới Trường An đem yếm lót tới Vân thị trang viên, chiêu cáo thiên hạ câu chuyện ướt át giữa hai người …”
Vân Lang há hốc mồm, trước kia y tặng Lưu Lăng một bài Giai nhân ca truyền khắp thiên hạ giờ, có cãi không ai tin, nữ nhân đáng ghét đó nắm thóp mình rồi, không phải nói là hiểu nam nhân tới chân tơ kẽ tóc, nắm chặt tay nghiến răng ken két:” Giờ cô ta là nữ vương của Hung Nô rồi, chẳng lẽ không để ý tới ....”
“ Quân hầu nói đúng rồi, giờ công chúa đã là Hung Nô vương, không phải là nữ tử, chuyện nam nữ với nàng mà nói là điểm xuyết, truyền đi người ta cũng chỉ nói hào kiệt như ngài cũng ngã dưới váy nàng, càng thể hiện bản lĩnh của nàng thôi.
“ Chuyến đi này Như Ý chỉ huy hai nghìn võ sĩ Hung Nô áp giải hàng hóa cống phẩm mới là đoàn sứ giả thực sự, đó mới là người công chúa tín nhiệm nhất.”
“ Lần này công chúa lấy danh nghĩa thân quyến tặng lễ cho huynh trưởng, dùng phương thức khác thừa nhận hoàng đế Đại Hán là tộc trưởng của nàng. Nói cách khác, trong mắt người Hán, đây là biểu hiện Hung Nô đã hoàn toàn nhận thua, ta cho rằng bệ hạ và văn võ toàn triều khó mà từ chối được.”
Vân Lang nhìn về phương xa, lòng cảm khái muôn phần:” Không ngờ Lưu Lăng đạt tới tầm cao này rồi.”
Tạ Ninh gật đầu:” Quân hầu chưa gặp công chúa bây giờ không tưởng tượng được đâu, nàng không chỉ biểu hiện lòng dạ bao dung với người Hung Nô, trọng dụng võ sĩ tầng cấp thấp, đề bạt người tài cán, dù là Đại Nguyệt, Thị, Thân Độc mà có trí giả, nàng tự mình đi tìm, mời bọn họ ra góp sức. Đừng chỉ nghĩ những quốc gia đó bị Hung Nô tiêu diệt, người dân chỉ tán tụng sự nhân từ của nàng, đó là nguyên do công chúa đánh đâu thắng đó.
...... ......
Công nhận Lưu Lăng bá thật, ép Vân Lang hết cựa quậy luôn.