Hán Hương ( Dịch Full )

Chương 1055 - Q7 - Chương 066: Đại Môn Mở Rồi.

Q7 - Chương 066: Đại môn mở rồi. Q7 - Chương 066: Đại môn mở rồi.

Đuổi Tạ Ninh đi, Vân Lang giam mình trong phòng tối không gặp ai, sự phát triển của Lưu Lăng vượt khỏi tầm dự đoán của y, nói ra y có chút đố kỵ. Nàng đang phát triển thành nữ đế vương thiên cổ, còn y thì ngày càng bị Lưu Triệt chèn ép, các loại cải cách tiến hành chậm như rùa.

Trong khi Lưu Lăng chẳng phải cố kỵ bất kỳ điều gì, dù sao nàng căm ghét hủ tục Hung Nô sớm muốn vứt bỏ rồi.

Ngồi trong bóng tối, Vân Lang nghe thấy tiếng thở phì phò của mình, nhớ lại quãng thời gian Lưu Lăng ở Vân thị tích cực tham gia lao động, quản lý, chỉ cần Vân thị có, nàng đều có thể mô phỏng ...

Khi đó Lưu Lăng thực sự coi Vân Lang là sư phụ để thỉnh giáo, chỉ còn thiếu mỗi lên giường hậu hạ thôi, mà Vân Lang thương nàng bị dùng làm vật hi sinh để hòa hiếu với Hung Nô, hoàn toàn đem hết nhận thức của mình về thế giới truyền thụ, hi vọng nàng có thể dùng nó để bảo toàn bản thân.

Xem quốc thư thì thấy nàng đổi tên con thành Lưu Phương.

Lưu Phương vừa đồng âm với lưu phóng ( đi đầy), lại có hàm nghĩa là lưu phương bách thế ( để tiếng thơm muôn đời), nói lên nàng kỳ vọng lớn vào con mình ra sao.

Danh sách lễ vật có mười hai công chúa Tây Vực thiên kiều bá mị, một trăm hai mươi vũ cơ có thể gọi là báu vật nhân gian, bất kể Lưu Triệt thích thể loại nào, Lưu Lăng đều có thể thỏa mãn, nói cho cùng nàng quá hiểu Lưu Triệt.

Không cần nghĩ Vân Lang cũng đoán ra được phản ứng của Lưu Triệt.

Hung Nô tiến cống rồi.

Trước kia chỉ có Đại Hán tiến cống cho Hung Nô, dâng mỹ nữ cho Hung Nô.

Bây giờ, Hung Nô tiến công rồi, tức là đầu hàng rồi.

Lãi lớn rồi.

Lão tử chẳng qua chỉ gả đi một công chúa thôi, có là cái gì đâu. Huống hồ vương tử Hung Nô mang huyết thống Lưu thị, nếu tiếp tục cưới công chúa Lưu thị, máu Hung Nô sẽ từng chút bị làm loãng đi.

Thân là một tộc trưởng Lưu thị, đương nhiên có suy nghĩ thỏ khôn đào ba hang.

Chuyện này với Lưu Triệt mà nói là quá lãi.

Vân Lang vừa nghĩ tới đó đá tung cửa muốn ra ngoài, đáng tiếc cửa đóng, mở từ bên ngoài thì được chứ đá từ bên trong thì ....

Sau khi kêu gào đau đớn một lúc ra ngoài lại thành quan lớn ngọc thụ phong lâm.

“ Sư phụ, đệ tử muốn kiếm ít chiến mã Tây Vực đưa tới trại ngựa Sơn Đan, người Hung Nô không chịu.” Hoắc Quang đang đồ mưu chiến mã:

“ Sư huynh, nữ tử Tây Vực thật xinh đẹp, muội sờ vài người, vừa mềm vừa thơm.” Chả hiểu Tô Trĩ có ý gì nữa:

“ Phu quân nên giữ tượng phật lại, công nghệ đúc tượng phật lớn không có chút tỳ vết nào như thế, nhà ta chưa làm được.” Hồng Tụ bụng đã to rồi mà vẫn không quên kiếm lợi ích cho Vân thị:

“ Cha, con muốn hai con sư tử, trông chúng còn hùng tráng hơn Đại Vương!”

Vân Lang nhìn Đại Vương cọ đầu vào chân mình nịnh bợ, thở dài:” Những thứ này đều là lễ vật cầu thân Hung Nô vương chuẩn bị cho nhi tử, số lượng ghi rõ ràng, chúng ta không thể lấy.”

“ Nếu vậy thì đệ tử đuối chúng khỏi thành Cô Tang, để chúng ở trong lều, có gặp đạo tặc, mã phỉ cũng không liên quan gì tới chúng ta.” Một khoản tiền tài lớn như thế mà không xẻo được chút nào, Hoắc Quang thống khổ mất lý trí:

“ Cha, con muốn sư tử.”

Vân Lang vỗ đầu Đại Vương:” Nhà ta có thứ tốt hơn, đây mới là vua muôn thú.”

Vân Âm nhìn con hổ ngốc nghếch, lại kêu lên:” Cha, con muốn sư tử.”

Đối diện với tài phú kỳ trân di bảo như núi, ai không phát cuồng.

Mùa xuân là mùa hổ động dục, Võ Uy lại không có hổ cái, cho nên Vân Lang rất vất vả mới kéo được Đại Vương ra khỏi chỗ sư tử cái, song muộn rồi, chuyện cần làm nó làm xong hết rồi.

Đối diện với Như Ý, Vân Lang có lửa giận ngút trời cũng không phát tiết được.

Khi Như Ý xuất hiện với y phục phó phụ Vân thị, không ngờ người khóc đầu tiên là Tô Trĩ, rời nhà hai năm mà nàng nhớ lắm rồi, nhớ vườn quả, nhớ suối nước nóng, nàng không thích ăn cát ở Lương Châu.

“ Mỗi khi bệ hạ nhớ Trung Nguyên, bọn nô tỳ đều mặc thế này để hoài niệm quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời.”

Vân Lang xoay đi, gian nan xua tay, thả đám Như Ý rời thành.

Sứ giả đã đi Trường An, chuyện cần thông báo cho Tào Tương đã thông báo, thứ cần nói với A Kiều đã nói, về chỗ Trường Bình, Vân Lang nói hậu quả đồng ý hòa hiếu thế nào.

Trời nóng dần, Vân Âm thay áo mùa xuân, sau khi mặc lên người chiếc áo xanh, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp, nàng vẫn còn tiếc nuối vì không kiếm được sư tử.

Hoắc Quang thề nhất định kiếm cho nàng một đàn sư tử, trên mặt thiếu nữ mới lại có nụ cười.

Vân Lang thấy Vân Âm đá Đại Vương đi thì nhíu mày:” Sao lại vô tâm như thế, Đại Vương làm bạn với con từ nhỏ, con lại vì một con sư tử mà chê nó?”

Vân Âm xua tay:” Trên người nó có mùi.”

Vân Lang ngửi lông Đại Vương, xoa đầu nó:” Mày cũng thích sư tử à?”

Đại Vương lưu luyến nhìn về phía sư tử rời đi, chậm chạp đi về cái ổ lớn của mình, nắm lên đó liếm lông.

“ Đã bao lâu đâu mà ai ai cũng thích mới chán cũ rồi.”

Vân Lang thở dài, thứ mới mẻ ở ngoài làm người Hân hưng phấn rất lâu, bọn họ luôn thích thêm chút sắc màu cho cuộc sống khô khan của mình.

Đại Hán cuối cùng mở rộng vòng tay đón nhận thế giới.

Thực ra bỏ đi chút ân oán cá nhân với Lưu Lăng, Vân Lang có chút vui mừng, biến hóa này là tượng chưng cho sự cường thịnh, chỉ những vương triều cường đại mới có dũng khí mở cửa nghênh đón thế giới.

Cửa mở ra rồi, người ngoài ùn ùn kéo tới.

Sứ tiết Hung Nô rời thành Cô Tang không lâu, Vân Lang nhận được cấp báo, ngoài Dương Quan, Ngọc Môn Quan có một vạn ba nghìn người đợi nhập quan.

Chuyện này đời sau cũng không thiếu, những người không sống được ở nước mình muốn chạy tới nước giàu có kiếm cái ăn.

Quốc gia giàu có tất nhiên không muốn tiếp nhận, từ chối nhập quan, cuối cùng ép những người không còn đường lui đó phải mạo hiểm, dùng sinh mạng mở đường.

Sa mạc mênh mông, hai quan ải tuy có thể phòng ngoại địch xâm nhập, không thể ngăn cản nhóm nhỏ lén lút nhập cảnh.

Trong tay Nhiếp Nhất chỉ có chưa tới hai vạn nhân mã, rải ra toàn bộ cũng không lấp hết sơ hở.

Hoàng đế muốn vạn quốc tới triều bái, nhưng không muốn tiếp nhận quỷ nghèo nước ngoài, đó là điều chắc chắn, chuyện này thì 2000 năm sau cũng chẳng thay đổi nhiều.

Mời đầu có lượng lớn tài chủ Tây Vực tiến quan, Vân Lang hoan nghênh, hoàng đế cũng hoan nghênh.

Trong mắt Vân Lang, người giàu mang tài phú vào sẽ có tác dụng lớn kích thích kinh tế Đại Hán, còn hoàng đế thấy, tài phú người giàu có mang vào ... là của hắn.

Vì thế khi các đại tài chủ tới Đại Hán được hoan nghênh và tiếp đãi nồng nhiệt, tất nhiên chi phí phải trả cũng không ít.

Còn quỷ nghèo vào thì mang tới lợi ích rất hữu hạn, nếu toàn bộ đi bán sức lao động sẽ làm giảm giá nô lệ trong nước, đám chủ nô cầm đầu là Lưu Cư sẽ tổn thất lớn.

Người dân thì không muốn chia sẻ lợi ích của mình,

Vân Lang cũng không muốn, một quốc gia đa dân tộc trong trí nhớ của y đều có mâu thuẫn không thể điều hòa, Đại Hán có một phần dị tộc là chuyện tốt, tác dụng mở rộng tầm mắt, nhưng mà nhiều quá thì phiền, mà quỷ nghèo thì lúc nào cũng đông.

Huống hồ Lương Châu hiện giờ cũng chưa hoàn toàn ổn định.

Bình Luận (0)
Comment