“ Cho phép phụ nhân trẻ nhỏ vào Ngọc Môn Quan.” Vân Lang suy nghĩ một lúc rồi ra chính lệnh:
Tô Vũ viết công văn, do dự một lúc khuyên gián:” Quân hầu, người Tây Vực có thể tới được Ngọc Môn Quan đa phần là nam tử trung niên.”
Vân Lang nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:” Chấp hành đi.”
Tô Vũ thở dài đóng đại ấn của Lương Châu mục lên sau đó an bài tín sứ mau chóng đưa tới Ngọc Môn Quan.
Hoắc Quang đợi Tô Vũ đi rồi dừng bút hỏi:” Sư phụ, để người chết vô ích ngoài Ngọc Môn Quan không tốt.”
“ Hiện giờ mở cửa toàn diện không được người ta cảm tạ ân đức đâu, con người chưa tới lúc tuyệt vọng chưa hiểu được giá trị con đường sống chúng ta cho họ. Tác dụng của Lương Châu là ngăn cách đông tây, kiểm tra biên trại, tốt cho vào, xấu ngăn bên ngoài. Cho nên mới nói tầm quan trọng của Lương Châu không thể thay thế, đây là quốc môn, không thể sơ xuất.” Vân Lang nói xong vươn vai đứng dậy, từ lúc đoàn sứ tiết tới mang theo đống công văn giấy tờ, giờ đuổi được tên Tô Vũ đó đi liền nhàn rồi.
Lười một chút! Kệ ánh mắt ai oán của Hoắc Quang gọi Đại Vương ra ngắm cảnh đồng ruộng.
Mạch trong ruộng đã phá đất nhú lên, mọc rất tốt, rất chỉnh tề, cho nên đồng ruộng mênh mông liền khiến Võ Uy bừng bừng sức sống.
Một trận mưa nhỏ đổ xuống, Đệ Nhất Danh Chiêm đi giữa đồng ruộng, không mặc áo tơi, đây là đợt lúa mạch đầu tiên mà Điền thị trồng được sau khi tới Lương Châu.
“ Nơi này đất đai màu mỡ, không giống ở Sơn Đông đất toàn phèn, khó nhìn thấy cảnh mạ non đồng loạt mọc lên như thế này.” Đệ Ngũ Danh Thất cao thủ trồng cây của Điền thị bóp vỡ một miếng đất vàng, cực kỳ hưng phấn:
Đệ Nhất Danh Chiêm chép miệng:” Đất đai Sơn Đông được cày cấy nghìn năm, sức đất sớm kiệt quệ, nơi này thì khác, chúng ta là người canh tác đầu tiên, chỉ cần mưa thuận gió hòa là sẽ bội thu.”
“ Đáng tiếc mảnh đất tốt của Mã Phòng, bọn chúng khác nào lãng phí đất đai, Chiêm quản sự thử hỏi người của Mã Phòng, có thể cho chúng ta thuê mảnh đất liền kề, giờ trồng đỗ còn chưa muộn.”
Đệ Nhất Danh Chiêm xua tay:” Đợi thêm chút nữa, Mã Phòng đang đấu tranh với Khương Phòng, đợi đánh nhau vài lần, nam đinh của chúng càng ít, tới khi đó chúng ta sẽ thuê được nhiều đất hơn.”
Đệ Ngũ Danh Thất lắc đầu:” Đất nhiều qua không canh tác hết.”
“ Ta sẽ tìm một số súc sinh lớn giúp chúng ta trồng trọt.”
“ Hả, chúng ta không thiếu súc sinh, chỉ thiếu người thôi.”
Đệ Nhất Danh Chiêm cười lớn không trả lời mà nhún vai bỏ đi.
So với bộ lạc người Khương chiến hỏa liên miên thì người Hán tụ cư yên bình làm người ta hâm mộ.
Sau khi gieo trồng vụ xuân bọn họ dần nhàn nhã, không có hoạt động gì cả, vẻn vẹn bái tế tổ tông từ xa, sau đó lại lần nữa bận rộn làm việc.
Mùa đông mua da cừu, da trâu cần xử lý, nếu không đồ tốt sẽ bị hỏng, công việc này người Hán làm không tốt, người Khương mới là hảo thủ.
Đệ Nhất Danh Chiêm rất thích thuê người Khương, thực ra những người này chỉ cần không làm cường đạo thì ai nấy chất phác, rất dễ sai bảo. Quan trọng là bọn họ làm việc chỉ cần lương thực, loại nào cũng được.
Nhìn người Khương thật thà làm việc mà Đệ Nhất Danh Chiêm cảm khái, chỉ có Vân Lang mới có thể khiến người ở một địa phương có trạng thái kỳ quái vừa đánh nhau vừa yên bình ổn định làm ăn.
Hắn rất mong người Khương đánh nhau mãi mãi đừng kết thúc, tốt nhất cùng nhau chết hết.
Đương nhiên là nghĩ trong lòng thôi, bề ngoài hắn cực kỳ thân thiện với thợ da người Khương, bọn họ như có phép thuật vậy, từng tấm da ô uế khó ngửi qua tay bọn họ biến thành những tấm da trắng xuất hiện.
Một tấm da hạn thát từ lúc thu mua tới lúc chế tác chỉ tốn ba thước vải, nửa cân lương thực, ba mươi tám da hạn thát có thế chế biến thành chiếc áo lông đẹp đẽ ... Đệ Nhất Danh Chiêm chỉ nghĩ thôi đã bị hạnh phúc bao vây.
Nếu không phải Lương Châu mục hạ lệnh không cho quá hà khắc, một tấm da hạn thát với người Khương mà nói đâu là cái gì, chẳng cần ba thước vải.
Ở nơi tụ cư của người Hán có một căn nhà tranh cực lớn, Hạ Hầu Tĩnh đứng trước cửa nhận đám trẻ con thi lễ, không có chút mất kiên nhẫn nào, cười khà khà rất vui.
Đợi đám trẻ con vào nhà hết Hạ Hầu Tĩnh mới đi vào, không bao lâu sau có tiếng đọc sách vang vang.
Học đường không nhìn thấy đứa bé nào mặc trang phục người Khương, toàn là đồng tử Hán gia cao trọc đầu để lại nhúm tóc trước trán.
Chỉ có người nơi này mới biết, đại bộ phận học sinh là người Khương! Kỳ thực cũng chẳng thể nói là người Khương, bọn chúng không phải cha mẹ đều mất thì cũng bị cha mẹ bán cho Hạ Hầu Tĩnh.
Đối với chúng mà nói Khương tộc hay cha mẹ gì nữa thì chẳng quan trọng, chúng sinh ra chịu mọi khổ ực trên đời, trước kia vẻn vẹn sống thôi, giờ đều là học sinh ngoan rồi.
Đệ Nhất Danh Chiêm đi bộ qua học đường, co chân đá một con gà trống chuẩn bị ngửa cổ gáy gáy.
Ghé qua cửa sổ nhìn thấy bên trong toàn trẻ con, nhìn đằng xa là ruộng đồng bao la, cảm thấy Điền thị tới Lương Châu không phải đi đầy, mà là một lần khai thác.
Chỉ có một điểm không thích đó là cái họ Đệ Nhất Danh này, nhưng không định đổi, Điền thị cuối cùng vẫn là Điền thị, bất kể là Đệ Nhị Danh hay Đệ Tam Danh.
Đưa mắt nhìn quanh, nơi này bình nguyên bằng phẳng tới mức khó tin được, chỉ cần có thể nghĩ cách dẫn nước từ Thạch Dương Hà tới, đất đai khô cằn nơi này sẽ thành ruộng nước màu mở.
Nhất định phái phải người về Sơn Đông, đem tình hình nơi này báo lại, thanh danh Điền thị ở Sơn Đông quá thối, hoàng đế ngứa mắt với bọn họ, quan viên địa phương gây khó dễ, cuộc sống gian nan.
Nếu như có thể tới Lương Châu đoàn kết với nhau tuyệt đối là cơ hội tốt chấn hưng họ tộc.
“ Bây giờ trước tiên là phải khai khẩn thật nhiều đất đã.” Điền Chiêm ngồi ở bậc thềm học đường bất giác lẩm bẩm thành tiếng:
……………. ………………
Cùng lúc đó sứ giả Hung Nô tới Trường An, Trường An lệnh hỏi ý chỉ của hoàng đế, mở cổng thành ba ngày để toàn bộ huân quý tới chứng kiến người Hung Nô tới triều cống.
Đại lễ nghi như thế, hoàng đế, hoàng hậu, thái tử đều nên xuất hiện, đồng thời chiêu cáo đại xá thiên hạ.
Thế nhưng Lưu Cư lại không xuất hiện ở khánh điển, dù khi Hung Nô Tả hiền vương Môn Tra dâng quốc thư cũng không thấy hắn đâu.
Vân thị có một trạch viện nhỏ ở Vô Ưu cốc u tĩnh, đây là nơi mỗi năm người Vân thị vào tháng tư nghỉ ngơi tới ngắm hoa cải. Do Vân Lang không có nhà, Tống Kiều chẳng có tâm tư ngắm hoa, Vệ Thanh liền mượn nơi này.
“ Thiên hạ là do đánh mà ra, mà giữ thiên hạ cũng quan trọng ở chữ đánh, bởi thế là bậc quân vương không thể không biết chuyện binh.” Vệ Thanh chắp tay sau lưng, phía trước hoa cải vàng rực, cho dù không quay đầu vẫn gây áp lực cực lớn cho Lưu Cư:
Lưu Cư sợ nhất gặp hai người, một là phụ thân, hai là vị cữu cữu này.
Nay cữu cữu rảnh rỗi ở nhà nói muốn dạy hắn quân lược, phụ hoàng nghe thấy đồng ý ngay, mẫu thân hắn mừng tới rơi lệ, thế thì làm gì tới lượt hắn nói không.
“ Cữu cữu, dù cháu muốn đánh cũng không có đối thủ, phụ hoàng cháu đã bình định tứ di rồi.”
Vệ Thanh quay lại, từ tốn nói:” Thái tử hiểu lầm chữ đánh rồi, đánh không phải chỉ là thủ đoạn quân sự, quân sự là lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng mà thôi. Trường cung đại tiễn giương mà không bắn mà tối thượng, một khi phát tác là quán triệt tới cùng, không cho địch bất kỳ cơ hội nào.”
Lưu Cư yếu ớt thăm dò:” Cữu cữu, hôm nay sứ tiết Hung Nô tới Trường An, nghe nói Lưu Lăng cô cô ...”
Vệ Thanh cắt ngang:” Bên ngoài bất kể náo nhiệt ra sao cũng không liên quan tới thái tử, đây là vinh diệu thuộc về bệ hạ thôi.”
“ Nhưng tôn nhi là thái tử, đại lễ nghi như vậy không thể vắng mặt.”Lưu Cư vẫn kiên trì:
Vệ Thanh thở dắt ra một hơi, không trả lời mà rời khỏi Viễn Sơn đường.