Lưu Cư không hiểu gì hết, tâm trạng của hắn rất khó chịu, hoa cải trước mắt mỹ lệ vô cùng hắn không có tâm tư thưởng thức, hôm nay là ngày trọng đại, văn võ toàn triều đều đi chúc mừng, chỉ có hắn chết dí ở cái nơi hoang vắng này...
Tiểu hoạn quan Phan Ngũ bê một cái khay gỗ từ ngoài đi vào, bên trên có bát cơm trắng và canh thịt trâu nóng hôi hổi cùng đĩa rau xanh:” Điện hạ, ăn cơm thôi.”
Lưu Cư không có tâm trạng ăn uống:” Phan Ngũ, ngươi nói xem nếu ta lén lút rời đi sẽ có hậu quả gì?”
“ Bệ hạ sẽ nổi giận, hoàng hậu thương tâm, đại tướng quân sẽ đau lòng.” Phan Ngũ sợ hãi nhỏ khuyên nhủ:” Điện hạ muốn tùy tâm tùy tính phải đợi tới khi đăng cơ, khi đó không ai có thể sai khiến điện hạ.”
Chát!
Lưu Cư thình lình vung tay tát Phan Ngũ một cái, Phan Ngũ không né tránh, khá khen cho tiểu hoạn quan mới hơn mười tuổi, bị trúng một cái tát mạnh tới người lảo đảo mà sắc mặt không đổi.
Điều đó hình như càng kích thích cơn điên của Lưu Cư.
Chát! Chát! Chát!
Lưu Cư tán liền năm sáu cái mới dừng tay, lấy tấm khăn lụa lau tay, chỉ Phan Ngũ bị tát chảy máu mồm:” Bảo trù nương làm cho ta bát cháo.”
Phan Ngũ hàm hồ đáp:” Bẩm thái tử, trù nương đi rồi ạ.”
“ Đi rồi? Bao giờ?” Lưu Cư rít lên:
“ Sau khi điện hạ ném khay cơm vào mặt ả, ả liền rời sơn trang.”
“ Quả nhiên là người Vân thị, quả nhiên là người Vân thị, bọn chúng không chịu được chút ấm ức nào …” Lưu Cư bừng bừng lửa giận, hắn chướng mắt mọi thứ thuộc về Vân thị, thậm chí nghe tới hai chữ đó khiến hắn không chịu nổi, đá một phá vào bụng Phan Ngũ, đá hắn ngã lăn ra đất, liên tục dẫm dẫm chân lên trút hận, miệng không ngừng:” Vì sao ngươi còn chưa đi, vừa rồi ngươi nói tới Vân thị, có vẻ khao khát lắm mà.”
Phan Ngũ hộc máu mồm máu mũi, không nói được câu nào.
Khi Lưu Cư đánh hả rồi, thấy tiểu hoạn quan chỉ còn thoi thóp định sai người đưa Phan Ngũ đi cho khuất mắt phát hiện Tống Kiều đang đi tới, ánh mắt âm u nhìn mình, nàng phất tay sai thị nữ khiêng tiểu hoạn quan đi, thi lễ:” Trù nương tài nghệ không tốt, Tống thị tới chuẩn bị đồ ăn cho điện hạ.”
Lưu Cư thoáng cái cười như không có chuyện gì:” Thế sao được.”
“ Nếu thái tử điện hạ không thích, vậy Tống thị cáo lui.” Tống Kiều nói xong không đợi Lưu Cư trả lời rời đi luôn, tâm tình cực tệ, ở lại thêm một khắc cũng khiến nàng không thoải mái:
Vân thị đại phụ đích thân tới giải thích là nể mặt Lưu Cư lắm rồi, nếu không xảy ra chuyện vừa rồi thì Tống Kiều còn ở lại nói chuyện vài câu, giờ nàng thấy không cần nữa.
Nụ cười trên mặt Lưu Cư chưa tan đi, nhưng tấm khăn trắng trong tay bị hắn vặn nát.
Thương thế của Phan Ngũ rất nặng, hắn bị đá dập lá lách, may mà ở Vân thị không thiếu chỗ trị liệu, có cả phòng phẫu thuật, đó là do Tô Trĩ yêu cầu, bất kỳ sản nghiệp nào của Vân thị đều phải chuẩn bị cho nàng một phòng phẫu thuật, để cho nàng có thể tác nghiệp bất kỳ lúc nào, sơn trang này cũng như vậy.
Chuyên môn của Tống Kiều là ở dùng thuốc chứ không phải phẫu thuật, nàng không nghiên cứu sâu, cũng không thực hành nhiều như Tô Trĩ, nên cắt lá lách hỏng có sống được không Tống Kiêu không chắc, nhưng tình huống này không có lựa chọn nào khác, bất kể thế nào cũng tốt hơn chờ chết.
Gần hai canh giờ sau, đợi Tống Kiều từ phòng phẫu thuật đi ra liền thấy Quách Giải ôm đao đợi trước mặt.
Mấy năm không gặp, khí chất thảo mãng trên người hắn bị sự phú quý che lấp, đứng bên cây hòe giống như đang thưởng thức hương hoa.
“ Bái kiến thiếu quân.”
Tống Kiều lạnh giọng nói:” Thái tử điện hạ không chịu bỏ qua cho đứa bé đó à?”
Quách Giải tươi cười chắp tay:” Hắn chỉ là một tên nô phó.”
“ Ta vừa mới phẫu thuật xong, đứa bé có sống được hay không chưa rõ, ngươi muốn vào đó giết người sao?” Tống Kiều giận run, nàng ít khi giận như thế:
“ Lệnh trên khó cãi.”
“ Đưa ta đi gặp thái tử.” Tống Kiều nghiêm mặt lại:
“ Thái tử đã rời sơn trang về Trường An rồi.”
“ Một hoạn quan nhỏ đáng thương mà thái tử nhất định muốn giết tới cùng sao?”
Quách Giải vẫn một lời:” Lệnh trên khó cãi.”
Chát!
Không biết từ khi nào Vệ Thanh từ bên cạnh xuất hiện, vung tay giáng thẳng một cái tát làm Quách Giải xoay nửa người đi.
Quách Giải chỉ thấy lỗ tai bùng nhùng, lửa giận trong lòng bùng lên, dù Vệ Thanh có quyền cao chức trọng cũng không thể vô cớ đánh một thiếu thượng tạo như hắn, nắm đấm siết lại, nhưng lý trí cho biết, nếu dám ra tay, đây là nơi yên nghỉ của hắn.
Vệ Thanh hơi nuối tiếc, hôm nay không có cơ hội diệt trừ thứ họa hại này, một tên thảo mãng mà có sự nhẫn nại như thế, càng khiến ông thêm quyết tâm phải giết kẻ này.
“ Nếu Phan Ngũ được Đại tướng quân che chở, Quách Giải về khuyên can thái tử bỏ qua là được.” Quách Giải khom mình thi lễ, từng bước rời sơn trang Vân thị:
Vệ Thanh nhìn theo rất lâu thở dài bảo Tống Kiều:” Nếu hoạn quan đó may mắn sống được thì đưa tới phủ Trưởng công chúa.”
Tống Kiều tất nhiên không tiếp tục giữ Phan Ngũ ở Vân thị, dù có giữ lại cũng không bảo vệ được, huống hồ Phan Ngũ là gia nô thiên tử, chỉ hoàng tộc mới có tư cách dùng.
Đưa tới chỗ Trường Bình không sao, vốn Tống Kiều muốn đưa tới Trường Môn cung.
Lưu Cư bỏ đi rồi, Vệ Thanh tất nhiên cũng đi, khi đi liên tục thở dài thất vọng.
Tống Kiều lập tức phái lượng lớn phó dịch vào sơn trang, rửa sạch chỗ Lưu Cư ở, đồ gia dụng hắn dùng đem chẻ thành củi đốt, bố trí lại toàn bộ, với tính cách của nàng chỉ cần chút gì gợi nhắc tới Lưu Cư từng ở đây cũng khiến nàng không chịu nổi.
Vân Triết ngồi trên xích đu, Lam Điền ở dưới ra sức đẩy, người lên càng cao, Lam Điền cười càng to.
Nó chẳng hiểu ra sao nữa, trước kia nó luôn chiều theo ý Lam Điền, kết quả không tốt, mấy ngày qua giận Lam Điền, không thèm để ý nữa, nha đầu đó đột nhiên lại tốt với nó.
Thế là sao?
A Kiều đi qua xích đu lại lần rồi, nàng thấy khuê nữ của mình mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, vậy mà thằng tiểu tử béo của Vân thị cứ ngồi ngây đó để khuê nữ ngốc của mình ra sức đẩy.
Trước kia toàn là khuê nữ mình ngồi trên cho Vân Triết đẩy cơ mà!
Thế là sao?
Đại Trường Thu thì cười rách miệng.
A Kiều nhìn cái điệu cười ngốc nghếch của ông ta, nhíu mày:” Cười gì mà cười, ngươi không thấy gì khác à?”
“ Lão nô nhiều tuổi, thích nhìn trẻ con chơi đùa.”
“ Ngươi không thấy vị trí chúng thay đổi à? Chắc chắn có vấn đề.”
“ Hai đứa bé thôi mà, quý nhân nghĩ nhiều rồi.”
A Kiều thấy cũng phải, mình nghĩ nhiều rồi hai đứa bé đều vui vẻ như vậy mà, vì thế ngồi xuống ghế đu khác nói với Vân Triết:” Lại đây đẩy ta.”
Vân Triết nhảy xuống đẩy A Kiều, còn Lam Điền nhảy vào lòng mẫu thân, cổ vũ nó, thế nên chẳng mấy chốc Vân Triết mệt tới thè lưỡi thở như chó.
Lúc này có một hoạn quan áo gấm cầm chiếu thư vội vàng đi tới trước mặt A Kiều.
A Kiều chẳng rời ghế đu, hời hợt nói:” Đọc đi.”
Chung Ly Viễn quen với bộ dạng A Kiều khi nhận thánh chỉ, trực tiếp bỏ qua lễ nghi, nói:” Sứ giả Hung Nô kính hiến sáu con lam khổng tước.”
A Kiều cười khanh khách, ra hiệu cho một cung nữ, cung nữ đó lấy trong lòng ra một cái sáo, đứng ở chỗ trống thổi.
Chẳng mấy chốc rừng náo động, một đàn khổng tước áo ào bay ra như đám mây màu che kín trời, sau đó tranh nhau đáp xuống bãi đất trống bên hồ.
A Kiều liếc xéo Chung Ly Viễn một cái:” Về bảo Lưu Lăng, bản cung không thiếu thứ đồ nát của ả.”
Chung Ly Viễn cúi người:” Bệ hạ nói từ xa tới là khách!”
A Kiều trực tiếp coi hắn là không khí, đứng dậy bảo hai đứa bé:” Nghe nói hoa cải trong Vong Ưu Cốc nở đẹp lắm, chúng ta đi.”