Nguyên nhân A Kiều tức giận không gì khác, Lưu Triệt nhận được thư của Lưu Lăng, nội dung ô uế không chịu nổi, vậy mà lúc hắn say rượu lại truyền cho quần thần truyền nhau đọc, người Lưu thị đều thế cả, đắc ý một cái quên hết tất cả.
Không biết Lưu Triệt từ đâu đi ra, xua tay:” Được rồi, được rồi, biết trẫm tới không phụ họa lại còn cố tình bỏ đi là sao?”
Nói xong bực bội đá đít Vân Triết một cái:” Xéo!”
Vân Triết chạy ù đi như một làn khói.
“ Làm sao phụ hoàng lại đá nó?” Lam Điền từ lòng A Kiều nhảy xuống, ôm hông Lưu Triệt muốn vật ngã hắn:
Lưu Triệt bất lực nhìn A Kiều:” Chiều không còn ra cái thể thống gì rồi đấy.”
A Kiều cũng đá Lam Điền sang bên, quét mắt nhìn một vòng, người bốn xung quanh tức thì kéo công chúa đi, chớp mắt biến mất sạch.
Phu thê hoàng đế mỗi người chiếm cứ một cái xích đu, không biết nói gì, có điều người Trường Môn cung hưng phấn lắm, vì một thời gian rồi hoàng đế không tới.
Con yêu nữ trong Khuyển đài cung sắp chết rồi, gần đây thậm chí bọn họ bàn tán, không biết hoàng đế có đưa Xương Ấp vương tới cho A Kiều quý nhân nuôi dưỡng không?
Nếu Trường Môn cung cũng có một vị vương tử thì tốt quá rồi.
“ Chuyện của Lưu Lăng đúng là trẫm hơi hoang đường một chút, lúc đó trẫm còn trẻ xốc nổi.” Lưu Triệt ngửa đầu nhìn trời, lát sau mới nói:
A Kiều không phải mong Lưu Triệt xin lỗi, hắn là hoàng đế chẳng có chuyện phải xin lỗi ai, hắn làm vô số chuyện hoang đường rồi, sau này sẽ làm thế thôi.
“ Trẫm tới đây là để hỏi nàng có muốn nhận nuôi Xương Ấm vương không? Vệ thị có lòng riêng, chỉ để ở chỗ nàng đứa bé đó mới trưởng thành được.”
A Kiều không bất ngờ:” Bệ hạ càng tráng kiện, người mới là chỗ dựa cho Xương Ấp vương, Vệ thị cũng chẳng phải người độc ác, chỉ Cần Xương Ấp vương và thái tử không va chạm gì, sẽ trưởng thành bình an.”
Lưu Triệt thì lại hơi bất ngờ:” Nàng không muốn à?”
“ Nếu Xương Ấp vương tới bên thiếp, thiếp không để nó thành đứa hoàn khố, chắc chắn phải thành tài, nhưng con cháu hoàng thất tài cán không phải chuyện tốt. Nếu dạy một đứa bé thành hoàn khố thì thiếp không làm được, tương lai mà nó bình thường thì thiếp lại mất mặt.” A Kiều kiêu ngạo nói:” Có phải là chủ ý của Lý phu nhân không?”
Lưu Triệt thở dài:” Mạng không còn lâu nữa.”
“ Tống Kiều nói sao?”
“ Lý thị vốn thể chất không tốt, không nên sinh con, sinh nở xong thiếu máu, nhờ có Tống thị chữa trị mới sống thêm được vài năm, nay bệnh cũ tái phát thần tiên khó cứu.”
A Kiều trầm mặc một lúc:” Chuyện này nếu làm cũng phải làm đường đường chính chính, Lý thị đã muốn gửi gắm nhi tử cho thiếp thì phải để ả tự làm, A Kiều này làm việc phải quang minh chính đại không để người ta bàn tán sau lưng.”
Hoàng đế đi rồi, A Kiều vẫn ngồi trầm tư trên xích đu, không lâu sau Đại Trường Thu xuất hiện như bóng ma, không đợi A Kiều hỏi đã nói:” Lão nô hỏi Tống thị rồi, Tống thị nói Lý phu nhân không thể sống quá năm ngày.”
“ Có chỗ nào khả nghi không?”
“ Không ạ, cái gì thể chất không tốt chỉ là nói với người ngoài. Nguyên nhân chủ yếu là Lý phu nhân tự chuốc lấy, do lúc mang thai lo sợ quá độ, khắp nơi đề phòng, tinh thần căng thẳng nên cái thai tới tháng thứ sáu đã có vấn đề, may giữ được. Sau khi sinh băng huyết, nhưng không cầu y Vân thị mà tìm phương sĩ bên ngoài, bệnh tình trở nặng. Tới khi tới tìm Vân thị thì Dược bà bà cũng hết sách, nếu không ngờ Tống Kiều mỗi tháng châm cứu hai lần thì đã không qua nổi, giờ huyết mạch khô kiệt, sinh cơ đã hết không còn sức hồi thiên nữa.” Từ khi hoàng đế tới là Đại Trương Thu đoán được việc gì, nhanh chóng sang Vân thị hỏi chuyện, đây là nguyên nhân ông ta đã già vẫn không ai thay thế nổi:
A Kiều im lặng nghe hết thở nhẹ một hơi:” Chỉ cần không phải hai nhà chúng ta ra tay là được.”
“ Ý quý nhân cho là …”
“ Không phải cho là, Lưu Cư là đứa bạc bẽo, không phải chủ tử tốt, khi bệ hạ còn, hắn vẻn vẹn thèm khát thế lực Trường Môn cung và Vân thị, một khi hắn đăng cơ tuyệt đối không cho chúng ta tồn tại. Lần trước hắn muốn nhận ta làm mẫu thân, bị ta từ chối, chắc hẳn ghi hận trong lòng.” A Kiều khẳng định:” Bệ hạ có cho điều tra không?”
“ Có ạ, chủ sự chuyện này là Điền Thiên Thu, vốn là hậu duệ Điền Tề, cung phụng ở Trường Lăng! Nhưng không điều tra ra gì, bị bệ hạ trừng phạt ...”
“ Điền thị giờ ở Lương Châu!” A Kiều hừ một tiếng:” Hừ, chúng ta không ức hiếp ai đã đành, có kẻ dám trèo lên đầu chúng ta rồi, đem chuyện báo cho Vân Lang, bảo y đối phó với Điền thị không cần nương tay nữa.”
Lam Điền bị mẫu thân đá một cái, Vân Triết cũng bị đá một cái, vì thế nó cực kỳ không vui, ném một nắm thức ăn cho cá xuống ao, nhìn đàn cá chép hoa tranh đoạt, liền ra lệnh cung nữ ném thật nhiều.
Cung nữ sợ làm thế khiến cá bội thực mà chết, nhưng thấy công chúa mặt hầm hầm vẫn đổ cả sọt thức ăn xuống ao, bọn họ vội chạy đi báo A Kiều.
Khi A Kiều biết chuyện thì cá đã nổi lềnh bềnh khắp ao, đành bảo cung nữ cố gắng cứu đàn cá chép đã nuôi qua mấy đời.
“ Con còn nghịch ngợm, mẹ sẽ gả cho Lưu Phương.” A Kiều không có nhiều chiêu số đối phó với Lam Điền, chỉ biết dọa gả cho ai đó:
“ Vân Triết sẽ đánh chết nó.” Lam Điền quả quyết:
“ Vân Triết không đánh được Lưu Phương, vì Lưu Phương ở nước Hung Nô.”
“ Hung Nô ở đâu?”
A Kiều ngẩng đầu nhìn Thiên hạ nhất dư đồ treo trên tường, lấy tay chỉ vị trí rất xa:” Ở đây.”
Lam Điền chỉ huy cung nữ lấy cho nó đôn gấm trèo lên, sau đó dùng gang tay đó khoảng cách tới Trường An, há mồm không nói ra lời.
A Kiều đắc ý lắm:” Sợ rồi à?”
Lam Điền đúng là sợ một lúc sau đó nghiến chặt răng:” Con đầu độc chết nó là được, giống như đàn cá chép ấy.”
A Kiều thất kinh, giờ đến nàng sợ rồi, vội sai cung nữ thiếp thân:” Mau mau đi nói với Tống Kiều, nếu để Lam Điền tiếp xúc với bất kỳ chất độc nào, ta sẽ đốt Vân thị.”
Vân Triết ở Trường Môn cung như đi trên đất bằng, Lam Điền ở Vân thị thì vô pháp vô thiên! Nó thậm chí còn nghịch cả bộ xương mà Tô Trĩ bày trong phòng, vì thế Tô Trĩ vui mừng mấy ngày, cho rằng Lam Điền thích y học, từng lấy nhiều thứ hay ho ra dụ nó, tưởng tượng nếu có công chúa làm đệ tử đã đắc ý.
A Kiều trước kia không nghĩ gì, nàng khó khăn lắm mới có một khuê nữ, tất nhiên chiều chuộng hết cỡ, lúc còn bé thì coi là nghịch ngợm đáng yêu đi, giờ thì không xong rồi, nha đầu này còn quá nàng hổi nhỏ, tiếp tục không quản là thành họa.
Chuyện gả Lam Điền cho Lưu Phương không chỉ là hăm dọa vô cớ, mục tiêu của Lưu Lăng đúng là Lam Điền, nhưng với A Kiều mà nói, đây chỉ là trò cười.
Vệ hoàng hậu cho rằng đó là hôn sự tốt, nếu A Kiều không đồng ý, nàng sẽ tác thành Dương Thạch công chúa sáu tuổi với Lưu Phương, ý đồ rất rõ ràng, muốn nhắm vào lợi ích khi thông thương với Hung Nô.
Lưu Triệt tới giờ vẫn chưa lên tiếng, mọi người cho rằng hoàng đế đã khuynh hướng đồng ý.
Nhưng chuyện Vân Triết và Lam Điền không hề đơn giản, hôn sự này đại biểu cho thiện chí của Vân thị với hoàng gia, huống hồ còn có thể điều hòa quan hệ rất khó nói giữa Vân thị và hoàng tộc.
Hôn sự này giữa hai nhà gần như được định đoạt, chỉ thiếu công bố thiên hạ, nếu đổ vỡ, rất khó biết hậu quả sẽ là gì.
Chính điều đó lại khiến Lưu Triệt không thoải mái, kỳ thực một phần hắn muốn gả Lam Điền cho Lưu Phương chính là xem thử Vân Lang phản ứng ra sao, đây không nghi ngờ gì là liều thuốc thử cực mạnh, có thể nói là quá mạnh, hậu quả còn khó vãn hồi ... Vân Lang không còn là thiếu niên hắn có thể tùy ý chơi đùa như năm xưa nữa rồi.
Tạm thời chuyện này gác lại vì bệnh tình Lý phu nhân nghiêm trọng lắm rồi.